Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1716: Thành phố của sự sống (3)

Giữa cuộc trò chuyện nhiệt tình của những bạn học đã lâu không gặp, Lục Tân đưa ánh mắt nhìn về phía cửa sổ xe bên ngoài.

Hiện lên trong tầm mắt anh chính là thành phố của sự sống vô cùng phồn vinh và náo nhiệt.

Tất cả những thứ này đều vượt quá sự tưởng tượng của Lục Tân, bởi vì tòa thành thị này đem lại cho người ta cảm giác vô cùng choáng ngợp.

Bình thường đến lố bịch.

Sau sự kiện nguyệt thực, thành thị ở Thanh Cảng thành cùng khu trung không tránh khỏi những dấu vết của sự suy đồi, thế nhưng ở thành phố của sự sống, lại vô cùng thuận lợi, nhà cao tầng xây san sát, vô số người, bận rộn sinh hoạt tại riêng theo quỹ đạo riêng của mình.

Nếu như nhất định phải dùng từ ngữ mô tả để mà hình dung thì thành phố này đem lại cho Lục Tân một loại cảm giác trước khi Nguyệt thực xuất hiện.

Lúc trước ở cô nhi viện, lão viện trưởng thường xuyên nói cho bọn họ nghe về thời đại trước sự kiện Nguyệt thực, về sự phồn hoa, sung túc, ổn định và trật tự, về các trò giải trí vui nhộn thời bấy giờ. Hiện tại vẫn luôn nhớ đến lời giảng ngày hôm đó, nó khiến cho tất cả mọi người trong cô nhi viện đều khao khát cuộc sống như vậy, và tất cả họ đều có một nỗi ám ảnh về thời kỳ tiền văn minh.

Bọn họ đều ra đời sau khi sự kiện Nguyệt thực kia xuất hiện.

Nhưng sự giáo dục của lão viện trưởng đã tạo cho bọn họ một dấu ấn khó phai về một thời đại văn minh trước kỳ Trăng máu.

Loại ấn tượng này cũng tạo thành một loại trực giác.

Giống như Lục Tân lúc này, khi nhìn thấy thành phố sự sống này, anh không khỏi có cảm giác.

Đây giống như thời kỳ trước Nguyệt thực hơn là thế giới dưới ánh trăng máu.

Phải chăng là do giáo hội Khoa học và kỹ thuật quá phát triển nên khiến cho sự thịnh vượng và trù phú của thời đại trước được tái hiện?

Hay ý tưởng của lão viện trưởng cũng ảnh hưởng đến sự phát triển của thành phố này?

Cảm xúc trong lòng Lục Tân rất phức tạp, nếu như không cân nhắc đến nhân tố lão viện trưởng, anh sẽ không chút do dự mà thừa nhận.

Anh thích thành phố này và cuộc sống mà nó mang lại. Điều này thậm chí còn vượt qua sự yêu thích mà Thanh Cảng mang lại cho mình...

"Tút tút tút. . ."

Ngay khi đoàn tàu U Linh chạy thẳng theo đường ray nhẹ và lao vào thành phố vệ tinh số 12 của Thành phố của sự sống, bức xạ tâm linh độc nhất vô nhị của loại quái vật tâm linh này đã sớm đem đến một loạt biến hóa. Đèn đường xung quanh chuyển sang màu đỏ khi đoàn tàu đến gần.

Những chiếc máy bay không người lái trông giống như một chiếc đĩa bay ra từ các tòa nhà xung quanh, xếp hàng bên trái và bên phải, và dừng lại trước đoàn tàu.

Mặc dù số Bảy vừa giúp Lục Tân và những người khác vượt qua cây cầu treo bằng thép ở tuyến phòng thủ đầu tiên, nhưng cách cô ta ký sinh trong cơ thể chỉ huy và ra lệnh thả họ đi dường như không thể đánh lừa hệ thống phòng thủ của thành phố sinh mệnh, cho nên sau khi đoàn tàu U Linh tiến vào thành phố vệ tinh, lập tức kích phát phòng ngự báo động của tầng thứ hai, trên máy bay không người lái, một vòng màu lam nhàn nhạt ngưng tụ ra.

Trong toa tàu, tất cả mọi người đều hơi giật mình, chẳng lẽ đây là cạm bẫy?

Lão viện trưởng, lại sử dụng một cách đơn giản như vậy?

Mặt khác, số Bảy trong tàu vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn, để cho máy bay không người lái bao vây.

Tiếp theo là một màn ngoài dự đoán, những chiếc máy bay không người lái này quét xung quanh đoàn tàu U Linh, sau đó đột nhiên rút lui đồng thời, theo đường bay ban đầu, quay trở lại tòa nhà mà chúng bay ra, giống như một đàn chim phi điểu đi đêm trở về nhà.

Nhưng bên cạnh đoàn tàu, đám đông đã thay đổi.

Tất cả những người trong thành phố này, bất luận là ở trên đường, trên xe cộ, đang đứng trên những tòa nhà văn phòng cao tầng xung quanh, hay là quét dọn vệ sinh bên đường, đều đồng thời hơi thẳng người, quay lưng lại, nhìn về phía trước nhìn về chuyến tàu U Linh, và sau đó, đôi mắt đám người kia dần lộ ra những cảm xúc xúc động, nụ cười dần nở và vẫy tay nhẹ nhàng về phía họ.

Liếc mắt nhìn ra xung quanh, xung quanh toàn là người, đám người đó dừng động tác trong tay, vui vẻ phất tay.

Một cảnh tượng như vậy khiến cho người khác cảm thấy có chút quỷ dị.

“Không có việc gì.”

Số Bảy nhìn thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt của đám người ở trong tàu mới bắt đầu cười, giải thích: “Chỉ là người quen cũ tới chào hỏi mà thôi.”

Người quen cũ?

Trong xe, mặc dù mọi người không nói, nhưng cũng không thể giấu được vẻ nghi hoặc.

Số Bảy không có ý giải thích, mà là chậm rãi đứng lên, nói: “Nhà lão viện trưởng ở ngay phía trước.”

“Đến rồi?”

Người trong xe đồng thời đứng lên, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài. Bây giờ, bọn họ đã đi tới một nơi là một khu dân cư bình thường trong thành phố vệ tinh, kinh ngạc nhìn thấy sự phồn hoa của Thành phố của sinh mệnh, những nơi sầm uất trong thành phố vệ tinh, lực lượng vũ trang đông đảo, những nơi bí mật để phòng thủ, nhưng bây giờ họ đến một nơi bình thường, thậm chí hơi đổ nát.

Lão viện trưởng lại sống ở đây?

Ông ta sống ở thành phố vệ tinh thì cũng không nói làm gì, nhưng thật sự là sống ở trong một nơi bình thường như vậy ở thành phố vệ tinh à?

“Các người định mang những 'quà tặng' này lên lầu sao?"

Số Bảy xuống xe trước, sau đó nghiêng người một cái, ngã rầm xuống đất, không lâu sau, một người phụ nữ từ tiểu khu đi ra, mặc váy hở rốn với vòng eo chằng chịt những vết sẹo gớm ghiếc, chiếc quần rằn ri và đôi bốt cao sáng bóng, đây chính là bản thể của số Bảy.

Cô ấy khoanh tay trong tay và nhìn Lục Tân và những người khác với nụ cười nửa miệng.

“Không cần..."

Lục Tân suy nghĩ một chút, lắc đầu, đưa ra đề nghị với những người bạn học của mình.

Sau đó, anh ấy là người đầu tiên xuống tàu, khi vừa định bước vào tiểu khu, anh liền lùi lại rồi đi bộ đến cửa hàng tạp hóa ở trước tiểu khu.

Mua một ít trái cây.

“Đi nào."

Cảm thấy dù sao thì cũng nên mang đến một ít đồ, lúc này mới an tâm, cười hướng vào số Bảy nói.

Ánh mắt Số Bảy có chút kỳ quái liếc nhìn Lục Tân, một lát sau, mới nói: “Khó trách vì sao lão viện trưởng thích ngươi như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận