Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 485: Xác nhận kết quả điều tra (2)

Cao Đình trầm mặc một hồi, nói: “Sau đó hắn tức giận, tất cả hàng của tôi đều không được vào kho hàng, chỉ có thể chờ.”

“Thời tiết ngay lúc đó còn khá nóng, đồ vật để lâu sẽ biến chất.”

“Mỗi lần để thêm một ngày, sẽ hư một bộ phận.”

Giọng của cô ta trở nên có chút khác thường, chậm rãi nói: “Cho nên, tôi bắt đầu luống cuống, đến chỗ khác tìm quan hệ, thế mới biết chủ quản mới vừa được điều đến này vậy mà rất có bối cảnh, cha hắn nhậm chức ở viện nghiên cứu, nghe nói quyền lực hơn cả sảnh hành chính… Dù sao, chạy hàng lớn ra bên ngoài như chúng tôi tuyệt đối không thể trêu vào, nếu hắn nói cái gì đó, vậy sẽ không ai dám nhận hàng của bọn tôi!”

“Vì thế, cầu tới cầu lui, cuối cùng, tôi chỉ có thể chạy tới cầu hắn.”

“Tôi buông xuống tất cả tôn nghiêm, cầu hắn tha cho chúng tôi một lần, cho những anh em đoàn xe này một chén cơm…”

Sau khi nói đến đây, cô ta tự giễu cười, nói: “Cậu biết kết quả là gì không?”

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Đại khái đã biết.”

Trên mặt Cao Đình nở một nụ cười quỷ dị, giống như có chút hưng phấn, hô hấp cũng hơi dồn dập, đôi mắt tỏa sáng, nói: “Hắn đưa tôi tới khách sạn, khen ngợi tôi, hắn nói tôi lớn lên chỉ được coi là bình thường, không sạch sẽ bằng trong thành phố, nhưng thân thể của tôi là thứ đẹp nhất hắn từng gặp qua, từ lúc hắn gặp tôi lần đầu tiên, đã say mê thân thể tôi rồi, hắn đã gài tôi rồi…”

“Sau đó…”

“Hắn đùa giỡn tôi giống như đùa giỡn với heo chó, hắn để lại ký hiệu ở trên người tôi, hắn còn ở lúc tôi không nhịn được rơi nước mắt, cho tôi mấy bạt tay, bóp cổ tôi nói với tôi rằng không cần giữ nữa, thân thể này về sau sẽ thuộc về hắn…”

“Hắn còn nói thật ra tôi cũng thích, nếu không vì sao thân thể sẽ xuất hiện phản ứng như vậy?”

Cao Đình nói từng chút, biểu tình càng ngày càng phong phú, nhưng giọng nói lại càng ngày càng nhạt nhẽo.

Lục Tân ngừng ghi chép, cảm thấy những thứ này không nên rơi vào trên giấy.

“Sau đó, bắt đầu từ lần đó, mỗi lần đi đưa hàng, hắn đều muốn tôi…”

“Tôi không phục lắm.”

Cao Đình nhẹ giọng nói: “Tôi đặc biệt chán ghét hắn khen ngợi thân thể của tôi, tôi cũng đặc biệt không chịu nổi ánh mắt hắn nhìn tôi giống như bảo bối, vì thế tôi bắt đầu nghĩ, dựa vào đâu tao phải cho mày dễ dàng như vậy, nếu mày cảm thấy thân thể của tao tốt như thế, cảm thấy thân thể của tao là của mày, tao đây dứt khoát cũng không cho tốt nữa, dù sao là thứ tốt, mọi người cùng nhau chia sẻ…”

“Dù sao, ở trong đoàn xe chúng tôi bình thường, cũng quả thật có rất nhiều người luôn trộm nhìn tôi.”

Không biết bản thân cô ta có phát hiện hay không, trên mặt cô ta lúc này đang nở một nụ cười quỷ dị: “Tôi là một người phụ nữ không có cốt khí, vượt qua nơi hoang dã, tiến vào trong thành phố, trở thành đồ chơi của người ta, tôi cũng không có dũng khí thật sự trộm khẩu súng để giết hắn, dù sao các anh em trong đoàn xe đều phải ăn cơm, muốn sống… Cho nên, tôi đã hủy hoại cô ấy…”

“Mày muốn thứ tốt, tao cố tình cho mày một thứ rác rưởi!”

“Mày cảm thấy bản thân độc chiếm thân thể này, tao cố tình đưa cô ấy cho bất kỳ kẻ nào…”

“Ha ha…”

Cô ta che miệng nở nụ cười, trên mặt có chút vui sướng khi người gặp họa: “Cậu không biết đâu, khi hắn nhìn thấy trên người tôi xuất hiện nhiều vết sẹo như vậy, tức muốn hộc máu đến cỡ nào, dáng vẻ hắn điên cuồng chửi tôi, thật sự là chuyện vui nhất của tôi trong mấy năm gần đây…”

Lục Tân nhìn cô ta cười, trầm mặc không nói gì.

Chờ đến khi cô ta cười xong, vui vẻ xong, lúc trầm mặc xuống, mới hơi nhíu mày.

“Người của đoàn xe không biết sao?”

Cao Đình lạnh nhạt nhìn anh, nói: “Tôi nói với bọn họ như thế nào?”

“Nói là mỗi đợt hàng của chúng ta đưa đi, thật ra đều dùng thân thể của tôi để đổi lấy?”

Thấy Lục Tân như suy nghĩ gì đó mà trầm mặc, Cao Đình khe khẽ thở dài, cầm chai rượu, nói: “Tôi không biết cậu mỗi ngày lén nhìn tôi, không phải bởi vì thèm tôi mà là vì tò mò chuyện này, ha ha, hiểu lầm này có hơi lớn…”

“Tôi cũng có thể nhìn ra, cậu là người có bản lĩnh, nhưng rất rõ ràng, vấn đề tôi gặp phải, cậu không thể giải quyết.”

Nói xong, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Cũng không biết câu trả lời này, có cởi bỏ nghi hoặc của cậu hay không, nhưng chuyện thật sự cũng chỉ có vậy, dùng cái này để trả ơn cứu mạng của cậu, có lẽ không đủ lắm, chẳng qua đáng tiếc…”

“Dù sao thân thể của tôi cũng đã dơ, bằng không ngược lại cũng có thể dùng phương pháp này cảm ơn cậu…”

Nhìn cô ta cầm theo chai rượu, xoay người rời đi, Lục Tân trầm mặc một hồi.

“Chờ đã.”

Anh bỗng nhiên nói.

Cao Đình chần chừ xoay người lại, biểu tình dường như có chút nghi hoặc.

Lục Tân trước mở tập của mình ra, viết mấy chữ ở phía trên “xác nhận kết quả điều tra”.

Sau đó anh mới khép tập lại, giống như suy nghĩ gì đó mà ngẩng đầu lên, nói:

“Điều tra đã kết thúc, nhưng tôi còn hai vấn đề.”

“Đầu tiên.”

Anh nghiêm túc nhìn về phía Cao Đình, nói: “Thân thể này của cô không dơ, sở dĩ có loại suy nghĩ này là bởi vì cô có bệnh.”

Vẻ mặt Cao Đình rõ ràng có chút kinh ngạc, không biết nên hiểu những lời này như thế nào.

Giống như đang mắng người, nhưng dáng vẻ người này khi nói ra những lời này, lại không hiểu sao khiến cô có một cảm giác được an ủi.

“Thứ hai…”

Lục Tân suy nghĩ một chút, mới thản nhiên nói ra: “Mời tôi tới đây, chính là lão Chu cùng tiểu Chu, bọn họ rất lo cho cô.”

Cao Đình không nói gì thêm, cho dù Lục Tân không nói cho cô ta, cô ta đương nhiên cũng có thể đoán ra được.

Lục Tân mỉm cười, nói tiếp: “Bọn họ mời tôi tới đây, là vì chữa bệnh cho cô, chứ không chỉ điều tra vấn đề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận