Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1350: Sức mạnh xét xử (2)

Nói đến chỗ này, bà bỗng chợt dừng lại một lát, sau đó mới nói: “Bây giờ điều quan trọng nhất là làm cách nào để giải quyết phiền toái mà người bạn nhỏ kia mắc phải.”

“Sức mạnh xét xử, rất khó giải quyết…”

Lục Tân có chút nghiêm trọng mà quay đầu nhìn về phía mẹ, anh nói: “Người cầm kiếm đó, rất mạnh sao?”

“Một kẻ mà trong tiềm thức coi tất cả mọi người thành kẻ địch của mình, nhưng lại vẫn có thể sừng sững không chết, con cảm thấy thế nào?”

Mẹ anh như cười như không mà trả lời một câu, bà nói: “Thế nhưng nếu dùng từ mạnh hay là không mạnh để hình dung gã ta, quả thực vẫn có chút không chính xác lắm.”

“Cũng như những gì mẹ mới nói với con vậy, sức mạnh của gã ta, là loại hình thực sự vô cùng khó giải quyết, cũng giống như tình huống mà cô giáo nhỏ đáng yêu đứng ở sân trường lúc nãy tiểu học lúc nãy vậy, rõ ràng hiện tại sức mạnh ảnh hưởng đến cô ấy không quá mạnh mẽ, nhưng chúng ta cũng gặp khó khăn nếu như cứ khăng khăng dùng bạo lực để giải quyết.”

Lục Tân nhíu mày lại, thế nhưng anh vẫn tỉ mỉ nghe mẹ giải thích.

“Xét xử, cũng là một trong mười mà loại sức mạnh tinh thần cao cấp nhất, bởi vì nó không chỗ nào không có mặt.”

Mẹ anh kiên nhẫn giải thích: “Bất kỳ người nào, cũng có sức mạnh xét xử này.”

“Con nhìn thấy một kẻ đứng ở ven đường tùy tiện ói một bãi ra đó, con cảm thấy rằng anh ta sai rồi, vậy thì cho dù là con có làm gì với anh ta hay là không, con cũng đã tiến hành xét xử rồi, trong cuộc sống có rất nhiều người có lỗi với con, chọc cho con tức giận, con trách cứ người đó, như thế cũng là một loại xét xử.”

“Con lượn trên đường một vòng thôi, sẽ gặp muôn hình vạn trạng tình huống xét xử và bị xét xử.”

“Có người vượt đèn đỏ, có người nói chuyện điện thoại quá lớn tiếng, có người xăm hình lên người khiến cho người ta kinh sợ…”

“Con sẽ bởi vì các loại nguyên nhân, các loại chuyện xảy ra mà đi xét xử người khác, thậm chí còn có thể vì một người có dáng vẻ xấu xí mà hủy hoại người đó…”

“Những thứ này, đều là một dạng biểu hiện của xét xử.”

“Bởi vì cực kỳ phổ biến, cho nên mới có thể mạnh mẽ.”

Mẹ anh nhẹ nhàng nói chuyện, dường như cũng có chút thở dài, bà nói: “Dĩ nhiên, sức mạnh xét xử, các biểu hiện có rất nhiều loại.”

“Cô gái bị gãy chân lúc nãy kia, nếu như chỉ là bị xét xử thôi, vậy thì không sao cả.”

“Thế nhưng hiện tại chỗ đau đầu nhất của cô ấy chính là ở chỗ, cấp bậc tinh thần của cô ấy, đã đạt thành sự nhất trí với người xét xử rồi.”

“Cho nên mới hình thành thế cực khiến cho mẹ cũng không thể giúp đỡ được gì cả.”

Dùng lại một chút, bà ấy nhẹ nhàng gật đầu một cái, đưa ra lời tổng kết sau cùng: “Con cũng có thể hiểu là, cô ấy đã nhận tội rồi.”

“Chuyện này…”

Lục Tân nghe tới chỗ này, trong lòng đã sinh ra sự khó hiểu đến tột cùng.

Mà mẹ lại đang mỉm cười nhìn về phía anh, dường như biết rõ suy nghĩ của anh, bà cười nói:

“Có nhiều lúc, chúng ta thật ra không nên quá trách cứ những người bình thường được, bản thân bọn họ không thể nào phân biệt được việc làm của bản thân có sai hay là không, chỉ vào thời điểm nào đó bị sức mạnh tinh thần ảnh hưởng đến, cô ấy tự nhiên làm theo thì sẽ thay đổi một số hành vi và thái độ, cho dù là nhẹ nhàng hay là nặng nề, đây cũng đều là một loại ảnh hưởng, chỉ cần con hiểu rõ điểm này, thì cũng có thể hiểu được tại sao cô ấy lại muốn che giấu điểm này với con…”

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Lục Tân lại sinh ra vô số những nghi vấn, thế nhưng lại có một số vấn đề được giải đáp.

Thảo nào cô giáo Tiểu Lộc lại không hề chủ động đưa ra lời cầu cứu.

Thảo nào khi bản thân mình chủ động tìm tới hỏi cô ấy, cô ấy lại không chịu phối hợp trả lời câu hỏi của anh.

Cô ấy đã nhận tội, cho nên không cầu cứu, cũng không trả lời?

Thế nhưng, chợt có một số vấn đề càng khó hiểu hơn đột nhiên tràn vào trong đầu óc anh.

Cô ấy đã nhận tội gì?

Tại sao cô ấy phải nhận tội?

Số Tám đã tới trước khi anh trở về, kết quả đã nói với cô ấy những gì, làm sao lại có thể khiến cho cô ấy dưới tình huống dối gạt bản thân anh mà nhận tội chứ?

Ngoài ra, nếu như cô ấy có tội, vậy theo như thói quen làm việc của số Tám.

Người tố cáo sẽ là ai đây?

“Mẹ biết con đang suy nghĩ điều gì.”

Trước khi Lục Tân kịp đưa ra câu hỏi, mẹ anh bèn khẽ quay đầu lại nhìn về phía anh, bà nói:

“Có đôi khi, mẹ quả thực có thể nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của con người, thế nhưng cô ấy lại không thuộc trong phạm vi này.”

“Cô ấy và người xét xử đã đạt thành hiệp nghị rồi, cho nên trí nhớ tương quan của cô ấy cũng đã bị trói buộc lại, viết vào bên trong khế ước.”

“Mẹ có thể cưỡng ép đọc những thứ đó, nhưng cần giao đấu cùng với người xét xử.”

“Cơ thể cô ấy chẳng qua chỉ là người bình thường, trong đầu của cô ấy không thể nào trở thành chiến trường giữa hai người bọn mẹ được.”

Qua một hồi lâu sau Lục Tân mới chậm rãi gật đầu một cái, anh nói: “Con biết rồi.”

“Vậy thì con cần thiết phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Mẹ anh nhẹ nhàng thở phào một hơi, bà nói: “Nếu như cô ấy đã nhận tội rồi, vậy thứ chờ đợi cô ấy ở phía trước, tất nhiên chính là hành hình.”

“Chuyện này dưới cái nhìn của mẹ, quả thực quá kỳ lạ, mẹ cũng không biết bọn họ rốt cuộc là đang có ý gì, thế nhưng có một điều mà mẹ có thể bảo rằng đám người kia dám đứng ở bên cạnh chúng ta mà xét xử người của chúng ta, đối với chúng ta mà nói, là một loại khiêu khích vô cùng nghiêm trọng.”

“...”

Vừa nói thế, bà ấy vừa nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay của Lục Tân: “Lần này, mẹ sẽ ở bên cạnh giúp đỡ cho con.”

Trên khuôn mặt của Lục Tân hơi lộ ra vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

Anh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, cùng với một chút cảm động. Dường như mẹ anh đã rất lâu rồi không cùng liên thủ với anh.

Vậy thì, nếu như có mẹ đứng ở bên cạnh, hơn nữa còn có cha, em gái…

Vậy bản thân mình có gì mà phải sợ…

“Cót két…”

Xe jeep bỗng nhiên thắng lại, tài xế đầu trọc trước mắt trầm mặc một chút, sau đó mới cố gắng dùng giọng điệu vững vàng nhất có thể mà nói:

“Ngài Đơn Binh, đã đến rồi ạ.”

“Được.”

Lục Tân xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía tầng thượng của tòa nhà cũ trước mặt, tòa nhà này vẫn trầm mặc mà sừng sững trên mảnh đất này, đen tối mà thâm trầm, hàng loạt những cánh cửa sổ vỡ nát, vô số mảnh thủy tinh rơi ở bên cạnh tòa nhà, đằng sau những khung cửa sổ trống rỗng kia, dường như có vô số những cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, Lục Tân cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn tòa nhà cũ này, dường như thấy được đời người tan tành và bể nát của chính bản thân mình bao nhiêu năm qua.

Mà cùng với đó cũng đã nhìn thấy, ánh mặt trời ấm áp duy nhất giữa cuộc đời bể nát mà hoang tàn này của mình.

“Không một ai có thể tổn thương đến cô ấy.”

Tâm trạng của Lục Tân bỗng nhiên bình thường trở lại, lầm bầm lầu bầu mà mở miệng, gọng nói có chút âm u: “Cho dù là cậu, số Tám.”

“Dẫu sao nếu như so sánh với cậu, chúng tôi vẫn thân cận hơn một chút…”

“Vèo…”

Số Tám có thể nghe thấy hay không thì anh không biết, thế nhưng chiếc xe jeep đưa anh đến đây lại chợt giống như trốn đi mà chạy mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận