Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 642: Tâm hồn đẹp mới thật sự là đẹp (2)

"Đúng thế."

Tiến sĩ An khẽ nói: "Trên thế giới này, anh không phải là một đặc biệt nhất, còn có rất nhiều người giống như anh. Hoặc là nói, chỗ đặc biệt của các anh không giống nhau, nhưng đều thuộc vào nhóm người đặc biệt. Viện nghiên cứu vẫn luôn có ý định tìm đến những người giống như anh đây để trợ giúp các anh, cũng cần đến sự trợ giúp của các anh. Mối liên hệ thế này, có thể giúp anh tiến vào bình đài."

Lục Tân nhíu mày: "Tôi chỉ đồng ý giúp đỡ chuyện nên làm mà thôi, chớ không có ý định nhận các yêu cầu khác của viện nghiên cứu các người."

"Trước tiên, em trai nhỏ không cần nói chen vào đâu."

Tiến sĩ An cười ha ha, nói: "Nghe tôi nói hết đã."

"Chiếc điện thoại này có thể giúp anh liên lạc được với những người khác trong câu lạc bộ."

"Bọn họ đều là "người có năng lực" do viện nghiên cứu phát hiện được, cũng là người đang đi trên bậc thang lúc bấy giờ."

"Trong nhiệm vụ thanh lý khu vực cấm cấp S sắp đến, các người bọn họ sẽ có tác dụng giúp đỡ anh, nhưng cho dù các anh đặc biệt, cũng không chắc là có thể thuận lợi giải quyết vấn đề, cho nên, hỗ trợ và chia sẻ tin tức cho nhau đều là chuyện vô cùng quan trọng."

Lục Tân hơi ngẩng đầu.

Tiến sĩ An không chờ anh mở miệng mà lại khẽ nói tiếp: "Mỗi một người trong câu lạc bộ này đều có sức ảnh hưởng và năng lực phi phàm trong lĩnh vực của họ, cũng sẽ tiếp xúc được một vài chuyện mà người thường không tiếp xúc được, nếu như anh muốn tìm giáo sư Vương và những manh mối liên quan đến ông ta, vậy tiếp xúc với họ nhiều một chút cũng không có gì xấu, thậm chí còn phải nói đó là một chuyện vô cùng quan trọng nữa đấy."

Lục Tân chậm rãi gật đầu, không nói gì thêm.

Trên mặt tiến sĩ An lại xuất hiện nụ cười: "Mặt khác, nếu như em trai nhỏ đây đồng ý gia nhập vào câu lạc bộ mà nói, đồng thời cũng sẽ tự động trở thành nhân tài ngũ cấp trong liên minh tất cả tường cao, tương tự cũng sẽ có vài quyền lực đặc biệt của viện nghiên cứu, ví dụ như mượn vài vật phẩm của viện nghiên cứu, xin kiểm tra đo lường các năng lực và các loại cường hoá, còn có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi nữa..."

Nói rồi, cô ta trừng mắt nhìn Lục Tân: "Cùng ăn một buổi tối lãng mạn dưới ánh nến gì đó, hiểu không?"

Dường như Lục Tân đã hiểu bèn ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.

Nụ cười của tiến sĩ An vô cùng có sức hút, sâu trong ánh mắt mệt mỏi là sự tự tin mạnh mẽ.

Lục Tân nhìn cô ta rồi bỗng nhiên nói: "Có phải các người sẽ không bỏ cuộc với lời khuyên bảo tôi đi vào lối thoát lộn xộn gì đó không?"

Tiến sĩ An mỉm cười, nhưng không hề phủ nhận.

Tôi nghĩ có vài chuyện cần phải sớm nói rõ ràng trước.

Thái độ của Lục Tân rất tỉnh táo, giọng nói của anh cũng vô cùng ôn nhu: "Tôi đồng ý chuyện xử lý khu vực cấm cấp độ S với các người, là bởi vì nó là một công việc thuộc bổn phận của tôi, cũng là vài chuyện có ích, tôi có thể nhận cái điện thoại này, bởi vì quả thật là nó có tác dụng, về phần chuyện của lão viện trưởng, tôi cũng hy vọng nhận được sự giúp đỡ của các người... Nhưng có một vài chuyện xin hãy nhớ kỹ, đây không phải là một cuộc giao dịch."

Dừng một chút, anh ngẩng đầu nhìn về phía tiến sĩ An, nói khẽ: "Bởi vì đây là trách nhiệm của các người."

"Cho dù như thế nào đi nữa thì ông ấy cũng vốn là người của các người mà, không phải hay sao?"

"Hơn nữa, nếu như ông ấy đưa tôi và bọn họ rời đi trong tay các người, vậy có phải cũng nói..."

Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía tiến sĩ An: "Lúc trước ở viện nghiên cứu, các người đã coi tôi là vật thí nghiệm rồi không?"

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống không ít.

Nụ cười trên mặt tiến sĩ An không hề biến mất, cô ta vẫn mỉm cười nhìn Lục Tân.

Có điều nụ cười này dường như chẳng phải tự nhiên.

Cô ta hơi nhếch môi, giống như đang hôn không khí.

Bầu không khí trong phòng làm việc mơ hồ chịu sự ảnh hưởng gì đó, đang dần dần trở nên nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút mập mờ.

Lục Tân chỉ bình tĩnh nhìn cô ta, không khí xung quanh dường như không hề ảnh hưởng gì đến anh.

Anh chỉ nhìn qua tiến sĩ An, ánh mắt vô cùng thanh tịnh, chậm rãi nói:

"Cho nên, tôi cũng sẽ suy nghĩ bàn bạc chuyện hợp tác một cách cẩn thận."

"Nhưng chuyện hợp tác này phải là hợp tác chân chính, tất cả mọi người đều phải thẳng thắn một chút, nghiêm túc đối đãi với công việc, nếu như, các người mượn danh nghĩa hợp tác nhưng lại ôm suy nghĩ khác, ép tôi, hoặc là dẫn dắt tôi đi làm vài chuyện phản cảm..."

Nói đến đây, anh hơi dừng một chút rồi mới bảo: "Tôi không thích phát cáu, nhưng mà tôi cũng sẽ nổi giận đấy."

Dường như tiến sĩ An hơi nhíu mày một chút.

Cô ta cúi đầu nhìn Lục Tân, Lục Tân cũng bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô ta.

Hai ánh mắt giao nhau, giống như một cuộc giao chiến.

Trong ánh mắt bình lặng của Lục Tân, tiến sĩ An đưa hai cánh tay ấn lấy bàn làm việc, hơi nhấc mông lên một chút, liền từ nửa dựa nửa ngồi tư thế, biến thành toàn bộ ngồi ở trên bàn làm việc, thân thể cũng lộ ra cao hơn một chút.

Sau đó cô ta hơi cắn môi rồi khẽ cười nói: "Em trai nhỏ quật cường, tôn nghiêm lúc nào cũng mạnh nhưng kinh nghiệm thì lại ít..."

Vừa nói, cô ta vừa nhấc cái chân không mang giày lên, giống như là muốn xoa xoa đầu gối của Lục Tân vậy.

Bỗng nhiên Lục Tân đưa tay, bắt lấy cổ chân của cô ta.

Động tác đột ngột này khiến cho giọng nói của tiến sĩ An dừng lại, thân thể hơi căng cứng, đưa tay cầm lấy cái dao rọc giấy trên bàn.

Nhưng Lục Tân cũng chỉ khẽ nắm chặt, sau đó cầm lấy giày cao gót bên cạnh.

Chậm chạp đeo vào cho cô ta, động tác vô cùng cẩn thận, bởi vì cúi đầu, cho nên tiến sĩ An không thấy rõ nét mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói êm ái của anh truyền đến: "Cô thật sự là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp... Một trong những gương mặt đẹp, dáng người cũng đẹp, dáng vẻ hút thuốc cũng rất đáng yêu, biểu cảm trêu chọc càng khiến người ta ngứa ngáy.... Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, cái gì là xinh đẹp?"

"Ngũ quan xinh xắn, dáng người hoàn mỹ, hay là cố gắng sưởi ấm?"

Giọng nói của anh chậm chạp cũng đã bắt đầu đeo chiếc giày thứ hai vào cho cô ta, giọng nói cũng có vẻ hơi dông dài: "Nhưng nếu như những điều xinh đẹp này chính là vốn liếng, vậy nếu gương mặt của cô bị huỷ, tay chân bị gãy, làn da bị cắt ra từng vết sẹo..."

"Vậy có còn có mị lực như thế nữa không nhỉ?"

Tiến sĩ An vẫn còn treo nụ cười trên mặt, nhưng ánh mắt đã hơi lạnh lẽo như băng.

"Vì vậy..."

Lục Tân đeo giày cho tiến sĩ An xong, chậm rãi đứng lên, biểu cảm như ánh nắng ấm áp.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai tiến sĩ An: "Tôi cảm thấy, kiểu dùng vẻ đẹp làm vũ khí của cô đây không ổn lắm đâu."

"Tâm hồn đẹp mới là sự xinh đẹp thật sự, không phải sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận