Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1354: Người thi hành bên ngoài tường cao (2)

Đương nhiên mình tới, gửi bài tập là phụ, chuyện chính là quan sát thay đổi trên người cô giáo Tiểu Lộc.

Lúc trước mẹ nói không sai, bị ô nhiễm nhất định sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ và hành động, xảy ra biến hóa.

Nếu như vậy, qua sự biến hóa của hành động và suy nghĩ, cũng có thể đoán được cô đã bị ô nhiễm.

Nhưng kết quả quan sát cũng không được rõ ràng, Lục Tân phát hiện, cô giáo Tiểu Lộc rất bình thường, chẳng qua là trông tiều tụy hơn chút.

Hơn nữa trạng thái của cô có lẽ đã rất nguy hiểm rồi, nhưng lại giống như không biết mệt mỏi mà vẫn chăm chỉ viết bài cho những người bạn nhỏ trong cô nhi viện, ghi danh sách thân nhân ở Thanh Cảng, chuẩn bị tài liệu cho những người bạn nhỏ, tài liệu ghi danh, chuẩn bị báo danh lên trung học cơ, vân vân…

Dường như cô cũng cảm nhận được thời gian của mình không còn đủ?

Thậm chí Lục Tân còn thấy được, cô ấy đang kiểm tra giáo viên mới, hơn nữa trình độ học vấn nhất định phải yêu cầu từ trung học phổ thông trở lên.

Dương như cũng đoán được cô đang làm gì.

Lục Tân cười nhạt: bằng trung học phổ thông ha…

Nhưng Lục Tân cũng không ngăn cản cô, cũng không hỏi lại cái gì.

Anh phát hiện được, mỗi khi mình với cô ấy tiếp xúc, trong mắt cô sẽ nhảy số rất nhanh.

Chẳng lẽ là bởi vì mình tiếp xúc với cô ấy, nên khiến mức độ ô nhiễm trong cô ấy tăng lên?

Trong lòng Lục Tân suy nghĩ.

Con số nhảy trong mắt cô ấy, đã nhảy về đến mười bảy giờ ba mươi sáu phút.

Lục Tân không biết khi con số nhảy về không sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đã chuẩn bị đối phó xong xuôi.

Chuyện ở Thanh Cảng, đã sắp xếp xong xuôi rồi.

Mặc dù bây giờ Lục Tân cũng cảm nhận được, cặp mặt trên trời kia trong tuần này nhất định sẽ xuất hiện một lần nữa, bầu không khí ở Thanh Cảng càng ngày càng sốt ruột.

Mặc dù Thanh Cảng đã cố gắng giải thích, nhưng cũng không thể nào đè nén hoài nghi của một số người.

Vô số những lời đồn đại đủ dạng, cũng đã truyền ra khắp hang cùng phố nhỏ.

Có không ít người đã không khống chế được mà muốn rời khỏi Thanh Cảng.

Một đôi mắt xuất hiện trên bầu trời Thanh Cảng, đủ để thay đổi trật tự xã hội.

Nhưng ở đây còn có con nít và những người khác, Lục Tân tin tưởng bọn họ có thể xử lý tốt.

Điều duy nhất khiến anh cảm nhận được sự thay đổi là, lúc lái xe ra ngoài mua thức ăn, phát hiện giá cả thực phẩm tăng lên rất nhiều.

Quay về cũng muốn báo cáo chuyện này lên cấp trên.

Sốt ruột cũng tốt, buông lỏng cũng được, thời gian đồng hồ nhảy về số không cuối cùng cũng đến gần.

Buổi chiều Lục Tân đang ngồi trong trạm an ninh, ung dung nằm trên ghế máy tính, hai chân gác lên bàn, yên tĩnh say mê.

Cùng là người ở ngoài không có nhà để về, nhưng so với ông bảo vệ đang lo lắng bất an, có thể thấy anh đang cực kỳ trấn định.

Ở góc độ của anh nhìn sang, trùng hợp có thể thấy được văn phòng làm việc của cô Tiểu Lộc.

Cô ấy đang ngồi trước bàn làm việc bên cạnh cửa sổ, bình tĩnh viết thứ gì đó, nhưng viết được một lúc lại cầm lên, vo lại thành một cục ném vào trong thùng rác, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Lục Tân ở bốt bảo vệ, sau đó lại lập tức cúi đầu.

Cuối cùng, cô kéo cả rèm cửa lại.

“Ai dà…”

Thấy cô ấy kéo rèm cửa sổ lại, Lục Tân cũng không ngồi mãi trước ghế vi tinh, đổi một tư thế khác, nhìn về phía ngoài trường học.

Không nhìn thì không nhìn, cô ấy hiếm lắm chắc.

Cũng là ngày hôm nay, lúc mặt trời sắp xuống núi, trên đại lộ xuyên qua vùng quê hoang rã, có một người đàn ông mặc âu phục, đầu óc chải vuốt hết sức chỉnh tề, trong tay xách một chiếc cặp màu bạc, chậm rãi đi về từ phía chân trời.

Anh ta chậm rãi đến trước bức tường cao của thành phố vệ tinh số hai Thanh Cảng, dừng bước.

Trên khuỷu tay anh ta vắt một chiếc áo khoác âu phục, ngẩng đầu nhìn bức tường trước mắt, trong mắt toàn là tia máu.

Đây là một ánh mắt vừa mệt mỏi, mà vừa phải cam chịu.

Anh ta im lặng đứng trước bức tường cao của Thanh Cảng, nhưng vẫn im lặng không đi vào.

Giống như đang do dự điều gì đó.

Lúc anh ta đang do dự, màn đêm đã hạ xuống, vầng trăng sáng đỏ sậm từ từ chồi lên, lạnh lùng nhìn thế giới ở không trung xa.

Dưới ánh trăng mờ tối, lại có một người đi tới, cũng mặc tây trang màu đen giống hệt anh ta, xách theo chiếc cặp màu bạc, chân đeo một đôi giày da sáng bóng, thân hình thẳng tắp, trên mặt để lộ vẻ mặt tự tin dửng dưng.

Anh ta đi đến bên cạnh số tám, sóng vai với anh ta, ngẩng đầu nhìn bức tường cao trước mắt.

Số tám quay đầu lại nhìn anh ta, muốn nói cái gì nhưng lại ngậm miệng lại, chẳng qua chỉ nhìn về phía xa xăm…

Dưới vầng trăng máu, đang có một người mặc tây trang màu đen, xách theo một cái cặp màu bạc đi tới.

Trên đường nào cũng có, mà trên mỗi đường không phải chỉ có một người.

Qua một lúc, đã không biết có mấy trăm hay mấy ngàn người, đi đến từ những ngã rẽ đồng không mông quạnh.

Bọn họ cũng tự tin mà ung dung, tụ tập trước bức tường cao của Thanh Cảng, sau đó từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía bức tường cao.

Số tám mấp máy môi, run run một cái.

Anh ta bỗng nhiên quay đầu, hung dữ nhìn về phía người không giống mình ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Các người là tới giúp tôi hay tới thúc giục tôi?”

“Chẳng qua tòa án sợ anh không đủ năng lực hành hình mà thôi…”

Vô số những người xung quanh quay đầu nhìn về phía số tám, đồng thanh mở miệng: “Anh biết…”

“Người nhận tội, nhất định phải bị thi hành hành hình…”

“Cho dù là người xét xử là ai, cũng không quan tâm chúng ta gặp phải thứ gì ngăn cản…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận