Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 919: Thành phố bị trộm mất giấc ngủ (1)

Trải qua cuộc họp gia đình lần thứ tư, Lục Tân cảm thấy anh càng có động lực đối mặt với cuộc sống hơn.

Trong tài liệu huấn luyện nói rất đúng!

Chỉ cần nghiêm túc, nỗ lực, tích cực đối mặt với cuộc sống, thì có vấn đề nào mà không giải quyết được chứ?

Vậy nên, sau khi kết thúc cuộc họp gia đình trong giờ cơm tối, anh cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng để đối mặt với công việc hôm sau.

Đã đến lúc làm việc rồi!

Cẩn thận tính toán, từ sau đợt thí nghiệm Kế hoạch Thiên Quốc kết thúc, từ đó đến nay anh đã nghỉ được gần một tháng rồi.

Bởi vì trong một tháng này anh chưa xử lý được một vụ ô nhiễm đơn giản nào cả, điều này dẫn đến tháng này Lục Tân không kiếm được chút tiền làm thêm ngoài giờ nào, tổng cộng anh chỉ nhận được tiền lương cơ bản của bộ phận thông quan đặc biệt, chính là hai vạn…

… Trước kia chỉ là năm nghìn, nhưng bây giờ anh đã là nhân tài đặc biệt cấp sáu của Thanh Cảng, đã thăng cấp.

Lúc trước khi Hàn Băng trang trí nhà giúp anh, hai người cũng thường xuyên nói chuyện phiếm, cô ấy cũng thuận tiện phổ cập thêm cho Lục Tân rất nhiều kiến thức cơ bản.

Bây giờ Lục Tân đã hiểu rõ tiêu chuẩn cấu thành và chi trả tiền lương của anh.

Thậm chí điều này còn làm anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Một tháng không làm gì mà có tiền lương cứng hai vạn, còn bình thường có cố gắng thế nào thì cũng chỉ được một ngàn tệ tiền trợ cấp.

Ngoài ra thân là nhân tài đặc biệt cấp sáu của thành phố Thanh Cảng, anh còn được hưởng những quyền lợi của cư dân thành phố Thanh Cảng, được trợ cấp nhà ở, có bảo hiểm chữa bệnh, thậm chí còn có quyền miễn bị tạm giam khi vướng phải vụ án hình sự nào đó. Mà quan trọng nhất, theo cách nói của Hàn Băng, khi anh bán bánh rán giò cháo quẩy sẽ không cần đóng thuế.

Đây cũng được xem là người có thân phận đấy!

Chính vì vậy cho nên dù là với công việc bình thường, hay là làm thêm nhận tiền thù lao, anh cần phải nghiêm túc làm việc.

Sáng sớm hôm sau, bảy giờ rưỡi, không cần chuông báo thức Lục Tân đã thức dậy đúng giờ.

Rửa mặt, thay đồ, nghiêm túc ăn bữa sáng.

Sau đó chuẩn bị đồ đạc, ngồi chiếc xe máy màu bạc của mình chạy về hướng sở cảnh vệ.

Sở cảnh vệ đã chuẩn bị sẵn máy bay trực thăng, bay phành phạch chở Lục Tân về Bộ Tư Lệnh thành phố Thanh Cảng.

Trong lúc bay trên trời, Lục Tân đã nhìn thấy, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, sáu thành phố vệ tinh đã được xây dựng rất quy mô, vừa nhìn đã có thể mường tượng được kiến trúc ban đầu, những tòa nhà chọc trời được xây dựng đan xen rất thú vị, nhìn rất thư thái.

Anh cũng nhìn thấy ở những thành phố vệ tinh khác đã bất ngờ xuất hiện tháp tín hiệu mọc lên từ dưới mặt đất.

Từ trên trời nhìn xuống, có vẻ như những thành phố vệ tinh này đều có thêm vài cây ăng-ten.

Có vẻ chơi rất vui.

Đến Bộ phận thông quan đặc biệt, Hàn Băng đứng chờ ở trên sân thượng.

Cô ấy mặc một bộ áo len cổ cao màu đen, dưới chân mặc quần jean màu đen, khoác ngoài là một cái áo lông màu cam dài đến eo, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt có vẻ rất tinh tế, trong mùa đông nơi đâu cũng xám xịt, vừa gặp cô ấy đã mang đến cho người nhìn cảm giác đôi mắt sáng ngời.

Sau khi nhìn thấy Lục Tân, cô ấy nhìn lướt qua Lục Tân vài lần theo bản năng, rồi cười nói: “Tinh thần anh đơn binh có vẻ rất tốt.”

Tuy rằng biết rõ có thể cô ấy đang khen sắc mặt của mình, nhưng Lục Tân vẫn thích bốn chữ “tinh thần rất tốt” phát ra từ miệng cô ấy.

“Trông cô cũng rất tốt…”

Lục Tân cười trả lời, hỏi tiếp: “Hình như cô vừa đổi kiểu tóc?”

“Hửm?”

Hàn Băng thấy hơi ngạc nhiên, cô ấy sờ mái tóc của mình theo phản xạ, rồi cười nói: “Thời gian trước không có thời gian chăm sóc, sau này cuối cùng mới có cơ hội dưỡng lại… Có điều anh đơn binh có thể phát hiện ra làm tôi rất bất ngờ đấy…”

“Cô đã nhuộm thành màu vàng nhạt, sao tôi có thể không nhìn ra được…”

Lục Tân thầm nghĩ trong lòng, rồi cười nói: “Vừa liếc mắt đã phát hiện, đẹp hơn trước kia nhiều.”

“Lúc trước tôi giúp anh trang trí nhà lâu như vậy, thế mà chẳng được anh khen vậy đâu…”

Hàn Băng liếc nhìn Lục Tân một cái, cười nói: “Đi thôi, tổ trưởng Trần đang chờ.”

Qua một tháng ở chung lần trước, cô ấy và Lục Tân đã trở nên thân thuộc hơn rất nhiều.

Lúc nói chuyện cũng không còn khách sáo như trước.

“Chào anh đơn binh...”

“Chào buổi sáng anh đơn binh...”

Trên đường đi qua hành lang thật dài về phía văn phòng Trần Tinh, Lục Tân đã gặp rất nhiều người cười chào hỏi anh, có người có tóc, có người trọc đầu, nhưng ai cũng đều rất nhiệt tình cười chào anh, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào anh.

“Ồ?”

Lục Tân thấy hơi kỳ lạ, có vẻ như người trong bộ phận thông quan đặc biệt đã nhiệt tình với anh hơn rất nhiều.

Giống như từ đầu người của bộ phận thông quan đặc biệt đã chú ý anh, nhưng trước kia họ chỉ lén nhìn anh.

“Bây giờ anh đơn binh chính là người nổi tiếng trong bộ phận thông quan đặc biệt chúng tôi đó...”

Hàn Băng nhận thấy Lục Tân đang ngạc nhiên, vừa dẫn đường vừa cười nói.

Lục Tân vội bước nhanh hai bước, hỏi: “Sao lại thành người nổi tiếng?”

“Bởi vì anh đơn binh…”

Hàn Băng cười trả lời, ánh mắt ngó qua khuôn mặt Lục Tân: “Cũng yêu đương…”

“Hả?”

Lục Tân ngơ ngác.

Hàn Băng cười nói: “Trước kia những đồng nghiệp đó đã rất tò mò về anh đơn binh, có không ít người lén hỏi thăm tôi anh là kiểu người thế nào, có điều vì bởi vì hồ sơ của anh quá bảo mật cho nên mọi người cũng không tiện bàn tán, cho đến cách đây không lâu, đột nhiên có người nói anh đang yêu đương với Oa Oa, độ nhiệt tình của mọi người đã lập tức tăng vọt, thảo luận rất nhiều…”

“Nói đùa gì vậy?”

Lục Tân sợ hãi đến nói năng lắp bắp, mặt hơi đỏ lên: “Đây là tai tiếng thì có, là ai lan truyền tin đồn này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận