Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 607: Ô nhiễm thực sự (1)

"Còn có năng lực khác nữa không?"

Lục Tân đi thẳng về phía trước, nở một nụ cười hòa nhã, nhẹ giọng hỏi thăm:

"Tôi có thể cảm giác được, những thứ đó đều chưa phải thực lực thật sự của mi, cho nên năng lực của mi rốt cuộc là cái gì?”

Ngay lúc anh nói như vậy, ở cuối ngã tư đường có tên thần chạy ra từ phòng thí nghiệm đang lạnh lùng đứng nhìn.

Trong sáu con mắt, có bốn con mắt đang ngơ ngác lờ đờ, còn có hai con mắt khác đang nhìn chòng chọc vào anh.

Dưới chân anh có một mảng máu thịt nhúc nhích phập phồng, giống hệt như một biển máu sền sệt.

Còn ở trước mặt nó thì có cái giống như “kén” rủ xuống dưới.

Ba cái “kén” này bị những sợi tơ mảnh mà tinh tế treo lơ lửng trên không, rủ xuống đường phố.

Hai cái “kén” đều bị phá vỡ, còn dư lại một cái “kén” duy nhất.

Xem xét những chuyện xảy ra trên đường mình đuổi theo con quái vật này, thì hai cái “kén” kia chính là hai thành viên trong tiểu đội Địa ngục là Tâm ma và Anh. Hai con quái vật này đã bị người có năng lực giết chết ở trong thành phố, vậy mà lực lượng của nó lại xuất hiện trên người của con quái vật này.

Trong lòng Lục Tân thầm nghĩ, đây cũng là một khâu nào đó trong thí nghiệm cuối cùng này phải không?

Cấy ghép những năng lực khác lên người con quái vật này?

Vậy trừ Tâm Ma và Anh ra thì còn có cái gì?

Không nhớ nổi, chắc là không có nhỉ?

Theo từng bước chân đi về phía trước của Lục Tân, tầm mắt của anh cũng nhìn thấy bên trên cái “kén” cái thứ có một tiếng “răng rắc” khe khẽ vang lên.

Cái “kén” kia cũng tan vỡ.

Một con dao ăn đâm ra từ bên trong chiếc “kén”, xé rách máu thịt để ra ngoài… Sau đó, Tiểu Thập Cửu với mái tóc đen dài xõa tung và mặc váy ngắn màu trắng chui ra từ bên trong chiếc “kén”.

Sau một tích tắc, có càng nhiều Tiểu Thập Cửu chui ra từ trong máu thịt, có người xuất hiện ngay sau cửa sổ trống rỗng, có người lại chui ra từ bên trong đống máu thịt lổn nhổn kia, có người lại chui lên từ dưới đất, có người từ từ hạ xuống từ trên không.

Có mười Tiểu Thập Cửu bao vây Lục Tân lại.

Trong tay mỗi một người đều cầm một con dao, đầu và tứ chi đều buông thõng, khuôn mặt cứng đồ giống như những con rối.

Bước chân của Lục Tân hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn lại, nói khẽ: "Tiểu Thập Cửu, rốt cuộc cũng tìm được em.”

Ngay từ lần thứ nhất ôm lấy Tiểu Thập Cửu, anh đã nhận ra, người mà mình ôm ấp không phải là Tiểu Thập Cửu.

Người mà mình ôm ấp chắc hẳn là một người được cải tạo tinh thần.

Nhưng rốt cuộc, bây giờ anh đã tìm thấy Tiểu Thập Cửu thực sự.

"Răng rắc. . ."

Có âm thanh các khớp gỗ va chạm vang lên liên hồi.

Ngay lúc này, tất cả Tiểu Thập Cửu đều ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, con mắt trống rỗng mà vô thần.

Lục Tân tiếp tục đi đến phía trước, thanh âm hết sức kiên nhẫn: "Nghe lời, cùng anh trở về được không?"

"Anh không biết cách dỗ trẻ con cho lắm. Nhưng anh biết, mấy năm nay chắc chắn em đã trải qua nhiều điều không tốt, rất đau khổ.”

"Cho nên. . ."

"Bộp!"

Ngay lúc Lục Tân bước ra bước thứ hai thì một Tiểu Thập Cửu bên người anh đột nhiên vặn vẹo người một cách kỳ lạ xông về phía anh.

Trong nháy mắt, con dao sắc bén lướt qua cổ của Lục Tân.

Một bên bả vai của Lục Tân đột nhiên bị lún xuống dưới, cổ cũng giống như là bị bẻ gãy mà nghiêng về một bên.

Cùng lúc đó, tay của anh móc về phía bên ngoài, xuyên thủng cơ thể của Tiểu Thập Cửu.

Cơ thể của Tiểu Thập Cửu này giống như linh kiện bị khựng lại, động đậy mấy lần thì gục đầu xuống.

Lục Tân tiếp tục đi đến phía trước, trong miệng nói: ". . . Để anh mang em về nhà!”

"Rắc rắc rắc rắc. . ."

Một loạt tiếng khớp nối ma sát bỗng nhiên vang lên, tất cả Tiểu Thập Cửu đồng thời đánh về phía Lục Tân.

Con dao trong tay cô lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, vô số váy ngắn màu trắng bay lượn trên không.

Một loạt những sợi tơ mảnh không thể nhìn thấy bằng mắt thường trong nháy mắt bao phủ cả con đường.

Lục Tân thở một hơi, nói: "Em gái!"

Trong nháy mắt, cơ thể của anh trở nên gần như không có xương cốt, dùng tốc độ cao nhào về phía trước.

Đan xen bên trong những sợi tơ không thể nhìn thấy được, không gian bị chia cắt thành từng cái từng cái khối vuông nhỏ.

Không một ai có thể xông qua những ô vuông nhỏ này.

Nhưng Lục Tân lại gần như phá vỡ những định lý cơ bản này. Trong lúc di chuyển với tốc độ cao, cơ thể của anh tạo thành một tư thế không phù hợp với thường thức của nhân loại, nhưng theo một góc độ nào đó lại có một vẻ thẩm mỹ kỳ lại để xuyên qua lớp tơ một cách nhanh chóng.

Anh dùng cách này để tránh thoát sự tấn công của mười người Tiểu Thập Cửu, đột ngột xuất hiện trước mặt Tiểu Thập Cửu đứng ở vị trí trong cùng nhất.

Tiểu Thập Cửu kia đang mặt không biến sắc mà giơ con dao trong tay lên.

Ánh mắt của cô trống rỗng nhìn về phía Lục Tân, tựa như không biết có nên đâm xuống hay không.

Lục Tân lộ ra một cái nụ cười ấm áp với cô, sau đó ngồi xuống, bỏ qua cây đao kia mà ôm cô vào trong ngực của mình.

"Xoẹt"

Dao ăn cắm vào ngực Lục Tân, ngập sâu tầm mười xăng ti mét.

Nụ cười trên mặt Lục Tân không hề thay đổi, anh tiếp tục ôm Tiểu Thập Cửu vào trong lòng thật chặt.

Bởi vì thế mà con dao đâm càng sâu vào trong ngực.

Cảm giác đau đớn, lạnh buốt truyền đến từ ngực.

Lục Tân lại có cảm giác trống rỗng được lấp đầy, ngược lại làm tâm trạng của anh càng trở nên vui vẻ.

Máu tươi theo lưỡi đao, văng đến trên mặt của Tiểu Thập Cửu.

Trong ánh mắt trống rỗng của Tiểu Thập Cửu bỗng nhiên xuất hiện cảm xúc khác thường, cơ thể nhỏ bé của của cô giống như lập tức trở nên cứng đờ.

"Tiểu Thập Cửu. . ."

Lục Tân tay đè chặt Tiểu Thập Cửu đang dùng sức giãy giụa, đung đưa đầu, từ từ vuốt ve sau gáy của cô, dùng một giọng nói nhẹ nhàng lo lắng sẽ hù dọa đến cô để khẽ nói bên tai của cô: “Không cần sợ, anh đã nhớ ra em rồi.”

"Thật xin lỗi."

"Anh không nên quên mất em lâu như vậy, lại càng không nên quên, anh đã từng… giết em."

"Em sợ hãi, cảm thấy anh là đại quái vật. . . cũng không sao."
"Đại quái vật. . ."

Vẻ mặt hờ hững Tiểu Thập Cửu dường như vì ba chữ này mà gợi lên điều gì đó.

Động tác đang đang giãy giụa của cô từ từ ngừng lại.

Không chỉ cô dừng lại mà mười Tiểu Thập Cửu đang bay lơ lửng trên đầu mỗi sợi tơ ở phía sau lưng Lục cũng đều ngừng lại, trên mặt của các cô đồng thời lộ ra vẻ trống rỗng mờ vị.

Từ các góc độ khác nhau, các cô thấy nhìn Lục Tân ôm chính mình vào trong lòng, giống như lần lượt nhớ tới các ký ức khác nhau.

Có hồi ức lúc trước Lục Tân ở trước tòa nhà cao tầng, ép mình đi vào chỗ hẻo lánh.

Có hồi ức lại gợi lên những thứ đáng sợ hơn…

Trong ánh mắt trống rỗng dường như có một màn sương mù đang từ từ bao phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận