Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 232: Bí mật của đồng chí Lục (2)

Hàn Băng cười cam đoan, nói: “Những nhiệm vụ như thế này đều cần xét duyệt và kiểm tra mới có thể phát thù lao. Cho nên trình tự sẽ là anh trình báo cáo kết quả công tác lên cấp trên xác minh và phê duyệt trước, sau đó mới phát thù lao của nhiệm vụ. Những thủ tục này tôi đều rất quen thuộc, bất kể là công tác báo cáo ở giai đoạn trước hay đề nghị hưởng thù lao ở giai đoạn say tôi sẽ giúp anh nhìn từng khâu một.”

“Được, được!”

Tâm trạng của Lục Tân càng tốt hơn nữa, lại nói: “Chẳng qua cũng không chỉ là những thứ này, tôi còn mang về năm chiếc xe mô tô nữa…”

Hàn Băng cười nói: “Đây coi như là chiến lợi phẩm thu được từ nhiệm vụ, cũng sẽ có phụ cấp tương ứng.”

“Đúng vậy, đúng vậy, cái này là quan trọng nhất.”

Lục Tân cười nói: “Còn có, tốt nhất là để lại cho tôi một chiếc xe mô tô, như vậy về sau ra khỏi nhà cũng không cần đi tàu điện ngầm nữa.”

“Mặt khác, còn có tổn thất trong nhiệm vụ lần này và bồi thường tương ứng…”

“Tổn thất rất nghiêm trọng...”

Lục Tân cẩn thận hồi tưởng lại, nghiêm túc nói: “Lúc ở thị trấn Hắc Thủy vì nổ súng mà bị người ta phạt ba ngàn nguyên...”

“Sau khi đi vào thị trấn Vui Vẻ, vì hỏi đường nên tôi đã cho người khác một trăm nguyên...”

“Còn có lúc ở thị trấn Vui Vẻ, vì đối phó với đoàn kỵ sĩ tôi đã nổ súng, tầm khoảng mười viên đạn…”

Hàn Băng ghi chép lại từng khoản, cười nói: “Được rồi, tôi đã ghi lại tất cả, sẽ giúp anh xin thanh lý.”

“Quá tốt rồi...”

Lục Tân rất cảm kích: “Thật sự rất cảm ơn cô...”

“Không sao, không sao. Anh vất vả rồi...”

“Không có không có, đương nhiên phải cảm ơn cô...”

“Là tôi đương nhiên nên giúp ngài xử lý những chuyện nhỏ nhặt này mới phải...”

“Như thế cũng cần phải cám ơn cô...”

Sau một phiên bản dài của việc chào hỏi ngày thường, tâm trạng Lục Tân cực kỳ vui vẻ mà cúp điện thoại.

Sau đó anh mới nhẹ nhõm đi về phía nhà trọ cũ, nghĩ đến dù đối mặt với người cha có thái độ không đối thì cũng không thành vấn đề.

Trong gia đình có chuyện gì là không vượt qua được chứ.

Mình nên nói rõ ràng mọi chuyện với gia đình, ví dụ như khi em gái thẩm vấn tên có năng lực hệ con rối kia đã giấu giếm một số việc, còn chuyện lúc Tần Nhiên suýt nói ra khỏi miệng lại làm cho mẹ hơi căng thẳng, nhất định phải đem ra nói rõ ràng mới được.

“Két...”

Cùng lúc đó, trong phòng họp lầu 33 ở thành chính, một âm thanh trong trẻo vang lên, chiếc vali xách tay màu bạc bị mở ra.

Qua quan sát ban đầu, phát hiện bên trong vali không có những thứ bất thường khác. Lúc này, những nhân viên mặc đồ bảo hộ màu trắng mới từ từ mở vali ra.

Sau khi thực hiện những bước kiểm tra cơ bản, bọn họ đặt chiếc va li lên trên mặt bàn hội nghị, sau đó cầm dụng cụ ra khỏi phòng hội nghị.

Trong nháy mắt phòng hội nghị rộng như vậy chỉ còn lại bốn người là Trần Tinh, bộ trưởng Thẩm, giáo sư Bạch và Tô tiên sinh.

Bên trong chiếc va li không rộng lắm, chỉ có một cái ống dài được một tấm vải đen trùm lên và ba túi tài liệu được bịt kín.

“Đây chính là bức tranh đó, bọn họ đã bỏ vào.”

Trước ánh mắt của ba người kia, Trần Tinh cầm cái ống dài trùm bằng tấm vải đen ra. Nhìn theo chiều dài rất dễ nhận ra đây chính là bức tranh mà trước đó cha con nhà họ hứa đã mang vào trong thành phố vệ tinh, sau đó lại bị đoàn kỵ sĩ cướp đi ở Cửu Giang.

Tầm quan trọng của bức tranh này không nói cũng đã biết, tất cả mọi việc đều do nó làm phát sinh.

Nhưng ở trong phòng họp, tạm thời lực chú ý không phải tập trung vào bức tranh này.

Trần Tinh cũng chỉ cho bọn họ nhìn lướt qua một cái, sau đó nhanh chóng đặt bức tranh này vào trong một quầy thủy tinh đặc chế.

Tiếp theo cô còn phải đem bức tranh này đi đến viện nghiên cứu để xác định tính chất của nó.

Sau đó, Trần Tinh cầm ba túi tài liệu kia lên, chỉ thấy phía trên có in chữ lần lượt là “001”, “002” và “003”.

Trần Tinh mở túi tài liệu có đánh số 001 ra trước, phát hiện bên trong là một phần tài liệu đại khái miêu ta một bức tranh tên là “nhìn chăm chú Trăng máu”. Trong đó có một số manh mối liên quan đến bức tranh, giống như ngay từ đầu bức tranh này được phát hiện ở nơi nào, sau đó rơi vào tay ai, vân vân. Vừa nhìn đã biết là tài liệu liên quan đến bức tranh đó.

Trần Tinh giơ nó về phía đám người giáo sư Bạch để họ quan sát, sau đó bỏ vào chung với bức tranh kia.

Túi tài liệu thứ hai được mở ra. Bên trong có vài tấm ảnh và một phần tư liệu hệ số về bom tinh thần “Bé trai thút thít”.

Trần Tinh khẽ nhíu mày, giơ ra cho mọi người thấy, sau đó đặt riêng một chỗ.

Đến lúc này, trong va li hiện chỉ còn lại túi tài liệu thứ ba. Trần Tinh thở phào, hơi căng thẳng.

Vẻ mặt của bộ trưởng Thẩm rõ ràng đã trở nên trầm trọng hơn một chút.

Giáo sư Bạch thì dường như đang suy tư, nhìn không ra ông đang suy nghĩ cái gì.

Tô tiên sinh cười cười, gõ nhẹ mặt bàn một lát, nói: “Không cần căng thẳng như vậy, mở ra đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận