Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 348: Chương trình khai thông và giải tỏa áp lực (2)

“Xin chào, tiên sinh. Tôi vẫn luôn chờ anh…”

Đến tầng 17, đã có một người đàn ông trung niên mặc đồ vest chờ sẵn ở đó. Gã cười rạng rỡ, trên mặt hiện lên một dầu mỡ bóng bẩy. Lúc đầu trên mặt gã ta mang một nụ cười làm người khác cảm thấy ấm áp như gió mùa xuân, nhưng khi nhìn thấy Lục Tân thì vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Lục Tân liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cũng hơi bất ngờ: “Ông còn mở lớp phụ đạo à?”

Những thớ thịt trên mặt gã đàn ông trung niên mập mạp kia rung rung: “Đây là nghiệp vụ vừa mới triển khai không lâu…”

Sau đó gã nhìn về phía Lục Tân: “Đơn binh tiên sinh, sao anh lại tới thành chính này… Tôi đã chuyển mười vạn thù lao kia cho anh rồi.”

Lục Tân nói: “Tôi biết, cảm ơn ông.”

Người đàn ông trung niên mập trước mắt anh lại là người Lục Tân từng quen biết.

Lúc trước ở thành phố Vệ Tinh 2, việc tư nhân đầu tiên Lục Tân nhận chính là từ gã.

Người này rất không tồi, có tình cảm qua lại với nhau bằng một chiếc bật lửa zippo.

“Xem ra anh vẫn còn nhớ gã ta.”

Trong kênh nói chuyện, Trần Tinh cười nói:

“Lúc trước người này giới thiệu vụ việc cha con nhà họ Hứa cho anh, từ đó dẫn đến một chuỗi sự kiện ô nhiễm. Bởi vậy, Bộ Bảo vệ thành phố đã tiến hành điều tra nghiêm ngặt đối với họ. Rất nhiều đồng nghiệp của gã đều có một số việc không thể giải thích rõ ràng nên bị bắt giam.”

“Chỉ có gã là trong sạch, qua thẩm vấn vài lần đã thả ra.”

“Lúc đầu, bộ trưởng Thẩm dự định trực tiếp thủ tiêu tất cả cơ cấu này, thậm chí tiến hành xóa bỏ trí nhớ của họ.”

“Nhưng dưới sự đề nghị của giáo sư Bạch, bộ trưởng Thẩm chấp nhận sự tồn tại của những người này.”

“Dù sao, tầng tầng lớp lớp sự kiện ô nhiễm tinh thần chiếm dụng rất nhiều nhân lực và vật lực.”

Chỉ dựa vào Sở Làm sạch đặc biệt và nhóm điều tra do Sở Làm sạch đặc biệt quản lý rất khó xử lý chu đáo tất cả mọi việc.”

“Cho nên, sự tồn tại của bọn họ, tương đương với một sự bổ sung đối với công việc của chúng ta,”

Lục Tân gật đầu, sau đó nói với gã trung niên mập: “Vào xem một chút đi!”

“Được, được…”

Gã đàn ông mập là một người đối nhân xử thế rất hào phóng, tự nhiên, nhưng ở trước mặt Lục Tân lại hơi hoảng hốt.

Vừa lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, vừa đi trước dẫn đường.

Tuy nhiên, sau khi đi được vài bước, gã cố ý đi chậm lại, quay người mời Lục Tân một điếu thuốc, sau đó thuận thế cùng nhau đi về phía trước.

“Cảm ơn.”

Lục Tân nhận lấy điếu thuốc, tiện tay lấy chiếc zippo ra để bật lửa.

Gã mập cảm thấy răng đau.

“Đơn binh tiên sinh, bây giờ chúng tôi đều kinh doanh hợp pháp…”

Vừa đi gã vừa chột dạ giới thiệu nói: “Dĩ nhiên trước kia cũng là hợp pháp, chẳng qua khâu báo cáo lên cấp trên có một chút sơ hở như vậy. Ôi, cũng do sơ sót này mà mấy người cấp trên của tôi đều đã đi hoang…”

“Bây giờ chúng tôi đã điều chỉnh hình thức hoạt động của mình.”

“Một mặt chúng tôi tuân theo chỉ thị của Bộ Bảo vệ thành phố, miễn phí cung cấp lớp tập huấn tâm lý và một số hoạt động đề phòng ô nhiễm tinh thần, xem như tạo phúc cho xã hội. Mặt khác là đi vào sâu trong quần chúng, phát hiện một số thành phần không tốt thì lập tức báo cáo lên cấp trên…”

“Cũng giống như lần trước người của Sở Cảnh vệ đến, tất cả chúng tôi đều phối hợp điều tra, xác minh không có vấn đề…”

Nghe lời nói của gã mập này, Lục Tân hơi nhíu mày, thản nhiên nói với tên mập: “Có phải ông làm việc gì trái với lương tâm không?”

“Hả?”

Gã mập sợ hãi, liên tục xua tay: “Không có, không có. Sao có thể chứ?”

Lục Tân ngạc nhiên nói: “Vậy tại sao tôi lại thấy ông hơi chột dạ?”

Mỗ hôi trên trán gã mập lăn xuống từng đợt, tôi chột dạ à, rõ ràng là tôi đang sợ hãi đấy chứ!

Vẫn may, Lục Tân chỉ là nghi ngờ phản ứng không bình thường của gã, nhưng trong trường hợp không có chứng cứ, anh cũng không nói thêm gì. Anh vừa đi về thẳng về phía trước, vừa chú ý đến Oa Oa ở bên cạnh.

Rất nhanh, anh đã đi đến cuối hành lang, nhìn qua một cửa kính tự động cảm ứng có một lớp học phụ đạo tâm lý.

Trong phòng học có rất nhiều người, đa số là những phụ nữ trung niên trang điểm đẹp đẽ.

Trong đó cũng có thể nhìn thấy một số chàng trai trẻ có tinh thần hơi sa sút và một số cô gái trẻ đang ngồi ngay ngắn.

Phía trước là một tấn biển to có in chữ, một người đàn ông mặc áo sơ mi, đeo kính gọng vàng đang giảng bài cho bọn họ.

“Mọi người nhất định phải chú ý đến một số sự nhầm lẫn về căn bệnh trên phương diện tinh thần. Không được coi bệnh tâm thần là một câu chửi người khác, cũng không cần xem nó là một việc khó nói. Thật ra đây chỉ là một triệu chứng giống như phát sốt, cảm mạo, phù chân vậy.”

“Đây là một loại bệnh, cần phải chăm sóc, chữa trị, càng cần thiết hơn là nhìn thẳng vào nó.”

Người phía dưới đang làm việc riêng, cũng không biết là có nghe hiểu hay không.

Lưu Mập lau mồ hôi, nói với Lục Tân: “Anh nghe thử đi, giảng hay biết bao?”

Lục Tân gật đầu một cái, từ cửa phòng học nhìn vào bên trong, sau đó yên lặng quay ra.

“Vậy là anh định đi rồi à?”

Lưu Mập nhẹ nhàng thở ra, đưa một gói thuốc lá cho Lục Tân, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười muốn tiễn khách.

“Còn phải đợi một lúc.”

Lục Tân bình tĩnh nhận lấy thuốc lá, nhưng không châm lửa ngay lập tức mà chỉnh lại tai nghe bên trái, nói:

“Tổ trưởng Trần, nơi này có vấn đề, tôi nhìn thấy hai người có tinh thần bất thường.”

“Xin hỏi, tôi nên trực tiếp xử lý bọn họ hay là dẫn về trước?”

“Cái gì?”

Lưu Mập ngơ ngác, vẻ mặt khác thường.

“. . . Chắc chắn chứ?”

Dường như là do giọng điệu của Lục Tân quá bình tĩnh nên Trần Tinh phản ứng một lúc mới vội vàng hỏi:

Lục Tân nhìn thoáng qua phòng học một lần nữa, nói: “Chắc chắn.”

“Khống chế cục diện, tạm thời không cần đánh rắn động cỏ.”

Giọng điệu của Trần Tinh rõ ràng bắt đầu lo lắng, có thể nghe được cô lập tức hạ lệnh ở đó: “Đội đặc công lập tức xuất phát.”

“Thông báo cho Bộ Bảo vệ thành phố lập tức phong tỏa toàn bộ tòa nhà.”

“Còn ngơ ngác cái gì. . . Xảy ra chuyện rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận