Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1111: Tiếng khóc thần bí lúc nửa đêm (2)

"Đừng làm hại cô ấy, thực sự."

Khi nói đến đoạn xúc động, anh Ngô đã suýt khóc: “Tôi chỉ muốn cô ấy hiểu cho tôi và để tôi sống một cuộc sống bình thường thôi.”

"Cô ấy đã chết được ba năm, tôi cũng là một người đàn ông mà..."

Lục Tân bày tỏ sự hiểu thấu của mình với anh ta và chuẩn bị đêm đó sẽ ghé qua.

Mà những người ở trên bàn nghe thấy, mặc dù cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn háo hức muốn đi theo xem sao.

Anh Ngô ngược lại không từ chối những người bạn này đi cùng nhau, ít nhất có thể can đảm hơn.

Lục Tân suy nghĩ một chút và cũng đồng ý để họ đi.

Một là, có thể tận dụng cơ hội để quảng cáo.

Hai là, trong số những người này, có người quen biết với vợ của anh Ngô trước khi chết, nếu thực sự gặp phải ma, cũng có thể năn nỉ một chút.

Vì vậy, cả nhóm lập tức thanh toán hóa đơn, một đoàn xe sang trọng hùng hậu chạy thẳng đến nhà anh Ngô.

Lúc về đến nhà anh ta thì đã hơn mười giờ đêm, cậu con trai đã ngủ, chỉ còn lại bà vú già.

Nhìn thấy nhiều người tới như vậy, bà ta cũng sợ hãi, sắc mặt có chút bất ổn.

Anh Ngô giải thích rằng trong thời gian này, bà vú già cũng nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ đó, hơn nữa còn khổ sở đến thần kinh có hơi suy nhược. Anh ta từng nghi ngờ vợ mình ghen cả với bà vú già, dù sao lúc còn sống cả con mèo cái anh ta cũng không được nuôi.

Ngược lại là con trai thì chưa từng nghe thấy, cô ta vẫn luôn rất thương yêu con trai mình, hiển nhiên không đành lòng làm nó sợ hãi.

Bảo bà vú già đi ngủ, nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì cũng không được ra ngoài, anh Ngô tự tay nấu mì cho mọi người.

Thế là một đám cậu ấm nhà giàu thân phận hiển hách ngồi trong phòng khách, vừa xì xụp ăn mì vừa đợi ma nữ.

Nhưng không ngờ đợi tới đợi lui, đợi mãi đến rất khuya, vẫn không nghe thấy chút động tĩnh nào bất thường, tất cả mắt tròn mắt dẹt ngồi co ro lúc lâu, nháo nhào suy đón, có khi nào vì có quá nhiều đàn ông, dương khí thịnh, nêu chị dâu nhà mình không dám hiện thân không?

Lục Tân cũng cảm thấy hơi kỳ quái, anh đã đi vòng quanh biệt thự và không tìm thấy dấu vết của bức xạ tinh thần.

Trong trường hợp này, hình thức ô nhiễm nào mới có thể gây ra tiếng ma nữ khóc vào lúc nửa đêm?

Không thể không liếc nhìn anh Ngô, trong lòng dâng lên một suy đoán, có khi nào là vấn đề của bản thân anh Ngô không?

Bởi vì muốn tái hôn, nên đâm ra hổ thẹn với người vợ đã khuất, bèn sinh ra ảo giác thính giác và nghe thấy tiếng khóc của ma nữ?

Nhưng nếu vậy, làm sao bà vú già lại nghe thấy?

Trong lúc phỏng đoán, đám người ăn no nê mì, hưng phấn cũng dần dần lắng xuống.

Đang tụm năm tụm ba nằm ra ghế sô pha và chuẩn bị ngủ, đột nhiên Lục Tân hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Đó là anh Ngô, tay run lên, suýt chút nữa đánh rơi điều khiển từ xa xuống đất. Tiếp theo là Tiêu tổng, sau đó là học sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi. Sau cùng là tất cả mọi người, lần lượt ngẩng đầu lên, sắc mặt đều trở nên hơi trắng bệch.

Đang khóc!

Tiếng khóc của một người phụ nữ.

Tiếng khóc rất trầm thấp, cũng cực kỳ tinh tế, thuộc loại cảm giác bất thình lình mới để người ta đột nhiên nghe được.

Lúc liền mạch lúc đứt quãng, đau đớn xen lẫn thống khổ, nhàn nhạt vang lên trong phòng.

Không phải từ một hướng nhất định, mà là vang lên từ toàn bộ căn phòng.

Trong tiếng khóc đó, thậm chí có thể mơ hồ cảm giác được tiếng cười nhạt nhẽo quái dị, lại khó tả.

Tiếng khóc đó quá quái dị...

Người nghe thấy tiếng khóc, tóc gáy trên người đều dựng cả lên.

Quả thật chỉ dựa vào tiếng khóc, có thể khiến đầu óc người ta dựng nên một ma nữ mặt xanh răng nanh, vừa khóc thút thít vừa cười lạnh lùng, yên mến, nhưng lại căm hận nhìn người đàn ông trước mặt, không đành lòng bắt anh ta đi, nhưng lại vô cùng căm ghét dáng vẻ của cô ta...

Yêu và hận, khóc và cười, những cảm xúc không thể hình dung, đan xen nhau.

"Suỵt!"

Lục Tân đột ngột đứng lên, đưa bàn tay vào trong túi đen.

Mấy ông lớn đang ngồi, sắc mặt tái nhợt hơn, run lẩy bẩy, thậm chí có người còn ôm nhau.

Rõ ràng là một nhóm đàn ông to lớn đang ngồi trong phòng khách, nhưng tất cả đều cảm thấy rợn người.

"Anh Lục... Lục Tân..."

Tiêu tổng run rẩy, thấp giọng gọi, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào khuôn mặt Lục Tân.

Cùng với hy vọng.

Còn Lục Tân lặng lẽ đứng trước bàn cà phê, khẽ nhíu mày, suy nghĩ điều gì đó, như cảm nhận được điều gì đó.

Cuối cùng, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhẹ nhàng cất bước, đi về phía trước. Bàn tay cũng đã rút ra khỏi túi đen, nhưng năm ngón tay nhẹ nhàng búng mấy cái, trông như có thể nắm lại bất cứ lúc nào, đánh về phía thứ gì đó.

Cứ như vậy, dưới tình huống khi trái tim của tất cả mọi người đều dâng lên cao, họ nhìn thấy Lục Tân bước đến một căn phòng.

"Đây..."

Anh Ngô nhìn căn phòng nhất thời kinh hãi, mắt trợn ngược, nỗi lo lắng cùng sợ hãi bất tận nổi lên...

Sau đó bàn tay của Lục Tân chậm rãi vươn tới tay nắm cửa, đột nhiên kéo ra.

"Ối..."

Căn phòng tối om, ngay lúc mở cửa, một bóng đen đột nhiên vọt lên.

Chộp lấy màn hình đang nhấp nháy ánh sáng mờ ảo, chui vào chăn bông "sột soạt", trùm đầu giả vờ ngủ.

Lục Tân vẫn nhớ rõ trên màn hình vừa lóe lên, đang có hai người tóc hoa râm và một người tóc đen nhánh, ba người đang ôm chầm lấy nhau, vừa đánh nhau thảm thiết, vừa phát ra tiếng khóc đan xen các loại cảm xúc giữa yêu và hận, khóc và cười, căm hận và không nỡ...

... Sau khi mở cửa ra, tiếng khóc đã lặng đi nhiều, có lẽ là do máy tính bảng đã được tháo ra khỏi bộ tản nhiệt.

"Ừm..."

Lục Tân nhìn thật lâu, sau đó lại lặng lẽ đóng cửa lại.

Quay đầu nhìn về phía anh Ngô sắc mặt tái nhợt, nhẹ giọng giải thích: "Nguyên nhân ô nhiễm ở nơi này của anh đã điều tra rõ."

"Không phải vì người vợ đã khuất trở về, mà vì con trai nhà anh đã lớn..."

"Nhưng anh cũng phải quản lý giáo dục thật tốt, cậu ta còn nhỏ, tiếng khóc mỗi ngày đều xuất hiện, tần suất cũng không thấp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận