Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 767: Nữ vương cầu cứu (2)

Lục Tân dừng lại một chút, nhìn người ẩn nấp bên cạnh.

Ghi chép liên tục, bàn tay cũng không lớn nhưng được cái tốc độ viết lại rất nhanh.

“Ta có thể phá vỡ ảo cảnh của họ…’

Lục Tân vươn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bức xạ tinh thần màu đỏ sậm đang đan xen xung quanh.

Nói nhẹ: “Thế giới của bọn họ là một loại thế giới tồn tại hư ảo, cho nên, ta ở trong thế giới chân thật, cần phải nhiễu loạn bức xạ tinh thần. Như vậy là có thể phá vỡ triệt để vẻ đẹp bên trong mộng cảnh của bọn họ. Nhưng nếu làm như vậy, sẽ có cảm giác rất…”

Tàn nhẫn!

Lục Tân dừng một chút, cố chọn từ ngữ chuẩn xác.

Quả thực, muốn quấy nhiễu những bức xạ tinh thần này rất đơn giản, chỉ cần giơ tay lên là được.

Nhưng mà, rất nhiều người đang sống trong cuộc sống hạnh phúc như thế, lại đánh thức họ dậy, như vậy hình như có chút tàn khốc.

Anh nghiêm túc suy nghĩ về nội tâm của mình, tìm ra lý do để anh thấy tàn nhẫn.

Sau đó, nhẹ thở dài: “Sau tất cả, cuộc sống của chúng ta không phải đều mong manh như vậy sao?’

Sau khi anh đã quan sát xong đám người đang bị mộng du kia, người ẩn nấp sợ hãi, bước nhanh đến chỗ anh.

Bên trong bàn tay nhỏ kia là quyển sổ ghi chép vừa rồi.

“Tất cả mọi thứ đều đã được ghi chép lại cẩn thận. mong đội trưởng cố gắng giữ nội tâm bình tĩnh, mau chóng điều tra mục đích thật sự của giáo hội khoa học và kỹ thuật.”

“Mặt khác, cuộc sống của chúng ta rất chắc chắn.”

“B2.”

Nghe được những lời này, anh phảng phất như thấy được khuôn mặt tươi cười chắc chắn của Bích Hổ.

Bỗng nhiên anh không kiềm chế được mà nở một nụ cười.

Đúng vậy, cuộc sống này rất chắc chắn, cũng rất chân thật. anh có Bích Hổ, có Trân Tinh, còn có Oa Oa bên cạnh, không phải đều rất chân thật sao?

Bởi vì không nhìn thấy được người nhà mà trong lòng tạo ra khủng hoảng, nhưng giờ phút này, khủng hoảng kia đã được làm dịu xuống.

Lục Tân hít sâu một hơi, bước về phía trước.

Anh quan sát bức xạ tinh thần xung quanh rất cẩn thận, không hề đụng phải người ở bên trong thế giới hư ảo này.

Mà chính bản thân anh cũng không biết nguyên nhân là gì, thoạt nhìn thì cục diện này rất dọa người, nhưng khi anh chú ý đến những người sống ở bên trong thế giới bức xạ tinh thần đan xen này thì trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ, không hề cảm giác được sự dọa người của bọn họ.

Ngược lại, lúc này thấy bọn họ lộ ra nụ cười hạnh phúc, anh còn cảm thấy có chút đáng thương.

Từng chút một đi vào, anh đã đi qua chiếc biên giới không thể nhìn thấy kia, đi sâu vào trong đám người mộng du này.

Xung quanh là bức xạ tinh thần, nếu chạm vào da sẽ gây ra tổn thương.

Trong lòng Lục Tân không hề buông lỏng cảnh giác.

Dựa vào tư liệu Trần Tinh đã đưa cho anh lúc trước, bên trong giáo hội Khoa học kỹ thuật còn có ít nhất bốn người không hiện thân.

Một người là giám mục, một người là thần quan, một người là kỵ sĩ, còn một người là người đi bên cạnh, chưa rõ danh tính.

Nhưng có thể xác định, hiện tại bọn họ cũng ở trong khu vực cấm cấp S này.

Nói không chừng, một khắc sau bọn họ sẽ xuất hiện, dùng năng lực quái dị của bản thân tiến hành tập kích anh.

Nhưng hết lần này tới lần khác, trên đường đi đến đây, anh vẫn chưa nhìn thấy được người nào.

Thật kỳ lạ.

Càng ngày càng đến gần thị trấn Vui vẻ, Lục Tân càng ý thức được chuyện không đúng.

Lúc trước anh đã tới thị trấn Vui Vẻ một lần, thời điểm lúc nhìn thấy đồng ruộng, chỉ cần đi vào bên trong thêm tầm mười phút là có thể đến thị trấn Vui Vẻ. Nhưng bây giờ, anh có cảm giác mình cũng đã đi ít nhất hai mươi phút rồi, nhưng chung quang vẫn có rất nhiều người.

Anh đang ở trong đám đông, và…bị lạc.

Hơn nữa, ánh sáng xung quanh vốn tối, nhưng số lượng đám người này rất đông, che khuất xung quanh, nên hiện tại còn không thể nhìn thấy đường.

“Ta bị lạc đường?”

Bước chân Lục Tân hơi dừng lại, anh chú ý quan sát xung quanh, rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề.

Trên đường đi của anh, bởi vì không muốn quấy rầy hạnh phúc của những người này mà anh vẫn luôn đi đường vòng xung quanh họ.

ở một mức độ nào đó thì điều này có nghĩa là anh không can thiệp vào quỹ đạo của bức xạ tinh thần, vì thế nên, tự nó cũng mắc kẹt với chính anh?

Thật ra, anh vẫn còn đang ở trong viện bảo tàng…

‘Vậy thì ta chỉ có thể quấy rầy mộng đẹp của các người rồi…”

Trong lòng Lục Tân nghĩ vậy, anh nâng bàn tay lên, cảm nhận sự biến hóa của bức xạ tinh thần xung quanh, rồi lại nhấc chân đi tới.

Lúc này, trước mặt anh có một người trẻ tuổi, dáng vẻ gầy gì. Nhưng Lục Tân khôn phải đi trốn tránh hắn ta, mà anh đang bước tới.

Sự di chuyển của anh đã phá vỡ bức xạ tinh thần xung quanh người thanh niên kia.

Dường như cũng có một số thay đổi xuất hiện.

“Tư tư…”

Dây bức xạ bị ngắt mạch, tạo ra âm thanh giống như tia lửa điện bị truyền ra.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh đến cực điểm này, đại não Lục Tân giống như bị lực lượng nào đó ảnh hưởng đến, làm hơi hoa mắt.

Cùng lúc đó, một âm thanh yếu ớt, như có như không đột ngột vang lên bên tai Lục Tân.

“Tôi…ta rất đau khổ…”

“Ai có thể giúp ta được không. giúp tôi…”

Lục Tân giật mình quay đầu, theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Nhưng âm thanh kia lại biến mất, xung quanh lại cực kỳ yên tĩnh, giống như tất cả chỉ là ảo giác.

Anh quay đầu nhìn về phía Oa Oa, chỉ thấy lúc này, Oa Oan cũng tò mò ngẩng đầu lên, như thế này cho thấy, cô bé cũng nghe được giọng nói kia.

Không phải anh có ảo giác, mà thật sự là có người đang cầu cứu.

Lục Tân cẩn thận suy nghĩ, trái tim lại đập nhanh hơn, da đầu tê dại.

Người cầu cứu, chính là nữ vương của thị trấn Vui Vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận