Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 960: Căn cứ quân sự Thiên Hòa (1)

“Ôi...”

Hàn Băng đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề nghe Lục Tân nói vậy, đột nhiên cô ấy kịp phản ứng lấy tay che kín mắt mình.

Qua khe hở ngón tay, có thể nhìn thấy mặt cô ấy hơi đỏ lên.

Ban đầu cô ấy định tự mình suy nghĩ ra kế hoạch điều tra, mỗi một bước đi đều cố giảm bớt nguy hiểm và khả năng bại lộ, cho nên cô ấy đã suy tính thêm cả nhân tố Bảo vệ Thiên Hòa có nhân lực hùng hậu theo lời Đàn Gia, cho đến tận khi bị Lục Tân nhắc nhở một câu…

… Thế mà cô ấy lại nói sẽ rất nguy hiểm với anh đơn binh?

Lục Tân nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Hàn Băng, đột nhiên trong lòng cảm thấy khá vui vẻ.

Ai là đội trưởng chứ?

Một đội trưởng như anh thế mà chẳng làm được gì, chuyện này mất mặt đến thế nào chứ?

Hàn Băng xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó cười nói với Lục Tân: “Đầu óc tôi hơi chậm chạp.”

Sau đó hỏi: “Nếu vậy, anh đơn binh định sẽ đưa ai đi cùng?”

“Tự tôi đi là được.”

Lục Tân lắc đầu, cười nói: “Nơi đó rất nguy hiểm, tôi sợ các cô đi theo sẽ xảy ra chuyện.”

Hàn Băng lập tức nghẹn lại, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng ngẫm kỹ thì lại không biết không đúng chỗ nào.

Lo nghĩ cho an toàn của đội viên, nên đội trưởng một mình ra trận, chuyện này hợp lý sao?

Trong lúc cô ấy đang từ từ ngẫm nghĩ tính hợp lý của vấn đề này, sắc mặt Lục Tân trở nên nghiêm túc chút.

Nhìn Hàn Băng nói: “Trước khi tôi đi, còn có một vấn đề cần phải suy nghĩ.”

Hàn Băng nao lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân..

“An toàn của cô.”

Lục Tân nói: “Tuy rằng đã xác định ô nhiễm ở thành phố Hắc Chiểu có lẽ không phải tràng vực ô nhiễm bình thường, nhưng nó cũng là một loại ô nhiễm trên diện tích lớn, bây giờ chúng ta đang ở bên trong khu vực này, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng khả năng bị ô nhiễm xâm nhập, nhất là cô, dù sao cô cũng không phải người có năng lực, sức chống cự sẽ yếu đi một chút, cho nên tôi cần phải bảo đảm cô sẽ không xảy ra chuyện bất trắc.”

Hàn Băng hơi giật mình, dường như trong mắt lóe lên chút cảm xúc khác thường.

Cô ấy không nói những lời vô trách nhiệm với bản thân như “Tôi không sao” hoặc là “Đừng lo lắng cho tôi” gì đó, mà nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Trước khi anh đơn binh trở về tôi sẽ không tùy ý đi ra khỏi khách sạn này, cũng sẽ không tiếp xúc với những thứ đồ kỳ quái, ngoài ra, tôi sẽ nâng cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi, để trách việc bất cẩn rơi vào ô nhiễm mà không tự biết…”

Lục Tân cũng suy nghĩ một chút, sau đó cười nói với cô ấy: “Vậy vấn đề chắc là không lớn lắm đâu.”

Nói rồi, anh dặn dò thêm một câu: “Ngộ nhỡ thật sự gặp vấn đề, cô đừng hoảng sợ, lập tức kêu cứu với tôi.”

Anh thản nhiên nhìn Hàn Băng, nói: “Cô đã nói, nếu gặp ô nhiễm, thì cô có thể cố chịu được khoảng mười mấy giây đúng không?”

“Nếu vậy, chỉ cần tôi còn ở trong thành phố này như tôi có thể nhanh chóng trở về cứu cô.”

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lục Tân, Hàn Băng không nghĩ nhiều mà gật đầu theo bản năng.

Ngay cả Bích Hổ, Hồng Xà, hoặc là Đàn Gia ngồi bên cạnh không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao cũng không nhận ra điều gì bất thường.

Cho đến tận khi Lục Tân xuống lầu, thì Bích Hổ mới hơi lấy lại phản ứng, ngạc nhiên khẽ thốt lên.

“Má ơi...”

Gã quay phắt người lại, trợn to mắt nhìn về phía Hàn Băng, khẽ nói: “Vừa rồi đội trưởng nói nếu cậu ta ở trong thành phố, chỉ cần cô kêu cứu với cậu ấy, cậu ấy sẽ có thể chạy đến cứu cô trong vòng mười giây, loại trừ khả năng cậu ấy khoác lác ra thì…”

“Chuyện này, phải là người có cấp bậc năng lực gì mới có thể làm được?”

Chỉ một câu hỏi đã làm Hồng Xà và Hàn Băng sợ hãi, trên sàn nhà trong phòng bỗng rơi xuống một cây xúc xích.

“Không biết...”

Vẻ mặt Hàn Băng càng thêm ngạc nhiên, dù hơi cảm động nhưng ngạc nhiên vẫn nhiều hơn.

Một lát sau, cô ấy mới mơ màng lắc đầu: “Năng lực nghiên cứu của Thanh Cảng chúng tôi được xem như là phát triển nhất trong các thành phố Tường Cao.”

“Nhưng mà dường như năng lực của anh đơn binh đã vượt qua khả năng nghiên cứu của Thanh Cảng...”

Sau khi xuống lầu, Đàn Gia đã sắp xếp người chuẩn bị xe cho Lục Tân.

Bây giờ Đàn Gia đã chủ động giúp đỡ và bảo vệ những công việc hậu cần của nhóm đơn binh điều tra, quan trọng nhất chính là ông ta còn không hỏi nguyên nhân, bởi vì ông ta nảy sinh tình cảm cha con thân thiết với Hồng Xà, còn cả tâm lý áy náy và muốn bồi thường, yêu ai yêu cả đường đi lối về, vì thế thích cả cậu bạn trai Lục Tân, chỉ tiện tay sắp xếp một chiếc xe mà nó đã trở thành một chiếc xe hấp dẫn ánh mắt của một nửa người qua đường.

“À thì, chiếc xe này không ổn, đổi sang một chiếc khiêm tốn hơn…”

Lục Tân suy tính đến việc anh ra ngoài để điều tra, không phải đi khoe của, vì thế nói ra yêu cầu của mình.

Đám đàn em của Đàn Gia nhanh chóng giải tán, sau đó tìm cho anh một chiếc xe van cũ nát.

Lục Tân lập tức cười: “Chiếc này không tệ, tìm thấy ở đâu vậy?”

Tên đàn em lái xe đắc ý vỗ tay lái, nói: “Mới trộm ở ven đường, nếu anh không hài lòng thì tôi lại đi tìm chiếc khác.”

Lục Tân không biết nên trả lời như thế nào, cảm xúc tội lỗi và khâm phục đồng loạt dâng trào từ đáy lòng

Tuy rằng không quá tán thành hành vi này, nhưng anh quyết định lấy việc điều tra làm trọng, lắc đầu bước lên xe.

“Nghe nói anh là tình nhân của cô cả nhà chúng tôi, sao có thể để anh tự lái xe chứ, để tôi đưa anh đi.”

Cậu đàn em kia lập tức tỏ vẻ ân cần, xung phong nhận việc.

“Cảm ơn.”

Có điều Lục Tân nhìn thoáng qua quầng thâm dưới mắt cậu ta, lắc đầu nói: “Không cần đâu, đang mệt mỏi không nên lái xe.”...
Bạn cần đăng nhập để bình luận