Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 987: Bàn tay phía sau bức màn (2)

Lúc trước Hàn Băng đã từng nhìn thấy rất nhiều số liệu liên quan đến việc người bình thường vào trong vực sâu, đó là một trong số những số liệu cao cấp được viện nghiên cứu Nguyệt Thự chia sẻ, nghe nói sau khi người thường bị đưa vào vực sâu, chỉ cần ở lâu quá ba mươi giây, sau khi thoát ra chỉ có hai kết quả, một là phát điện, hai là bộc phát ra một loại dị năng nào đó, nhưng mà xác suất nổi điên lên đến 99,99%...

Trong đầu cô ấy ngập tràn tiếng hò hét quái dị, nói nhỏ, ảo giác, ác mộng.

Cô ấy cố chịu đựng đến bây giờ, cuối cùng không chịu nổi nữa mới kêu cứu mạng.

Cô ấy luôn nghĩ đến việc kêu cứu mạng, nhưng nó chỉ là suy nghĩ trong đầu, đến tận lúc này mới có thể thốt lên thành lời…

Bị giọng nói yếu ớt của Hàn Băng làm cho thức tỉnh, Lục Tân từ từ quay đầu lại.

Nhìn thấy Hàn Băng đã che lỗ tai ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong mắt anh hơi lóe lên chút chán ghét.

Anh lẳng lặng đứng đó hai giây, giống như không hề có ý định đưa tay ra cứu giúp.

Sau hai giây, những hạt màu đen trong mắt anh mới nhanh chóng biến mất, đôi mắt hình thành hai tròng trắng đen rõ ràng một lần nữa.

Anh xoa mặt, sau đó dần giấu đi nụ cười khoa trương trên nét mặt.

Cho đến tận lúc này, anh mới bất ngờ lộ ra vẻ mặt lo lắng, bước nhanh đến bên cạnh Hàn Băng, đỡ lấy cô.

Anh lo lắng nói: “Không sao, tôi sẽ giúp cô...”

Trong đầu óc Hàn Băng bị vô số âm thanh ồn ào chiếm giữ, có lẽ cô ấy sẽ mãi mãi không biết sự tồn tại của hai giây này.

“Quay về.”

Anh vừa đỡ Hàn Băng, vừa quay đầu nhìn về phía Black Jack, cất giọng nhẹ nhàng.

Da đầu Black Jack tê dại, ý thức anh ta trở nên trống rỗng, hoàn toàn không kịp nghĩ gì khác, chỉ dùng hết sức mạnh thi triển năng lực.

Tựa như muốn làm hình ảnh lộn ngược trở lại.

Tầng tầng lớp lớp bức tường, từng tia lửa bập bùng tí tách, từng làn sóng ập đến đã lập tức biến mất.

Bách tường đổ nát trước mặt cũng nhanh chóng biến mất, sau đó những bức tường khác cũng tiếp nối với nhau, sau đó trở lại thành dáng vẻ trần nhà, ti vi, giường đệm, phòng vệ sinh bằng thuỷ tinh mờ, tất cả nhanh chóng trở lại nguyên bản như chưa từng có gì xảy ra.

Họ lại lần nữa trở về phòng trong khách sạn, đến cả cảnh vật và bóng đêm ngoài cửa sổ cũng trở lại nguyên bản bình thường.

Chỉ là không khí yên lặng đến lạ thường.

Không hề có chút âm thanh nào, yên tĩnh giống như bị ngăn cách với tất cả âm thanh.

“Phù...”

Qua một lúc lâu, Lục Tân mới bất ngờ thở phào một hơi, từ từ quay người lại.

Cũng vào lúc này, thời gian trong phòng dường như bắt đầu chuyển động, xung quanh vang lên những âm thanh lộn xộn.

Sắc mặt Hàn Băng tái nhợt, lùi về phía sau vài bước, đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, lúc này mới xác định mình đã quay về hiện tại, hai chân không ngừng run rẩy, nhưng cô ấy nhanh tay vịn lấy cửa sổ, cố gắng chống đỡ để bản thân không ngã khuỵu xuống mặt đất.

Ở một nơi khác, Tóc đuôi ngựa cũng thở dốc hổn hển.

Nhưng sau đó, tiếng thở dốc lập tức biến mất, chỉ có một đôi mắt mang đầy hoảng sợ dán chặt trên mặt Lục Tân.

“Cô không sao chứ?”

Đầu tiên Lục Tân bước nhanh đến bên cạnh Hàn Băng, quan tâm hỏi han cô ấy.

Sau đó anh mới quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại đầy nghiêm túc nhìn về phía Tóc đuôi ngựa.

“Phắn!”

Tóc đuôi ngựa cảm nhận được ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Vẻ mặt anh ta rất lạnh nhạt, nhưng trong mắt vẫn còn đọng lại nỗi sợ hãi thật sâu, và cả nghi vấn.

Nhưng anh ta không hỏi, ngược lại nói chuyện: “Đồng đội anh đang bị những đội viên của tôi tập kích, nhanh đi cứu họ đi.”

“Hửm?”

Trên vẻ mặt Lục Tân và Hàn Băng đều lộ ra ngạc nhiên.

Tóc đuôi ngựa tiếp tục: “Họ chia ra ở đường phố trung tâm, ngã tư, vị trí đường phố chợ trái cây, đồng đội của tôi có một người là người nhện cấp hai, một người có năng lực phân thân chế tạo ảo ảnh có sức mạnh như người thật, một người sử dụng đinh sắt tinh thần để chế tác địch thủ, bây giờ đồng đội của anh đang gặp nguy hiểm, anh mau đi cứu bọn họ... Cứu bọn họ, chẳng khác nào cứu lấy đồng đội tôi.”

“Ừ.”

Lục Tân lấy lại phản ứng, hơi nhíu mày, rũ đầu xuống.

Mẹ đứng dựa ngoài khung cửa cũng có động tác giống hệt Lục Tân, sau đó khẽ nói: “Là vậy sao…”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía Tóc đuôi ngựa: “Nếu không cứu được đồng đội của anh thì phải làm sao?”

Trên khuôn mặt vô cảm của Tóc đuôi ngựa xuất hiện một loại đau khổ và hối hận, anh ta từ từ nhắm mắt lại, rồi mở ra.

“Ít nhất, anh hãy cho bọn họ được chết mà không đau đớn như thế này.”

Giọng nói của anh ta rất khẽ, lí nhí: “Đó đều là sai lầm của tôi, cho nên mới khiến họ rơi vào bẫy.”

Lục Tân cười như không cười gật đầu: “Chuyện đó thì được.”

Sau khi nói xong, anh lẳng lặng ngồi trên mép giường, cứ như là không có ý định cử động.

Hàn Băng đã hơi sốt ruột, không nhịn được mà nói: “Anh đơn binh...”

Dường như Lục Tân không nghe thấy lời của cô ấy, đôi mắt vẫn nhìn về một nơi trống rỗng, rồi khẽ gật đầu.

Từ đầu đến cuối, trên mặt anh luôn mang theo nụ cười mỉm mỉa mai.

Cứ như căn bản là anh chẳng để chuyện này vào lòng.

Sau đó, anh mới từ từ quay đầu nhìn lại, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện nụ cười: “Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không sao.”

“Chuyện này...”

Đón nhận ánh mắt của Lục Tân, trái tim Hàn Băng cứ như lạc mất một hai nhịp.

Không biết tại sao khi nhìn thấy nụ cười mỉm đây chân thành và tự tin trên mặt Lục Tân, lại khiến cô ấy cảm thấy hơi thất thần.

Cô ấy hoàn toàn không cách nào lý giải tại sao trong lúc Lục Tân an yên ngồi ở đây lại có thể đảm bảo những đồng đội đang cách khách sạn này rất xa nhất định sẽ không sao. Và càng khiến cô ấy không thể nào hiểu được đó là, cảm giác trên người Lục Tân lúc này…

Đột nhiên khiến cho cô ấy có một suy nghĩ kỳ quái: Người trước mặt cô ấy đây, thật sự là anh đơn binh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận