Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1200: Hình thức khai thác Hỏa Chủng (1)

Bị người ta phát hiện, hơn nữa, nhìn qua còn là đã bị phát hiện từ sớm.

Lục Tân và Hạ Trùng đều không tránh khỏi một chút xấu hổ trong lòng.

Mặc dù Hạ Trùng đưa tay là có thể mở cánh cửa phòng bên cạnh rời đi, nhưng nhìn bị nhà thiết kế Địa Ngục kia khách khí nhìn dáng vẻ hai người, trong lòng hai người đều không khỏi sinh ra cảm giác, chỉ cần bây giờ hai người họ chạy trốn, thì sẽ cảm thấy bản thân thật mất mặt…

Trong lòng hơi lưỡng lự, sau đó bọn họ ra quyết định.

Ra vẻ trấn định, gật đầu với đối phương, rồi lại cất bước đi về phía trước.

Một là bởi vì, đã bị phát hiện, còn trốn làm gì?

Một mặt khác là, mẹ đã nói nơi này có thứ mình muốn tìm, mà chính mình còn chưa biết, đồ vật kia có dạng như thế nào…

Sau khi đưa ra quyết định này, Lục Tân ở phía trước, Hạ Trùng ở phía sau, chậm rãi đi về phía sau bức tường thủy tinh.

Theo bọn họ đi vào phòng điều khiển rộng rãi mà tường thủy tinh rải xuống tận đất, tầm nhìn cũng nhất thời mở rộng lên.

Ánh mắt của bọn họ, tò mò đảo qua người trong phòng điều khiển, sau đó theo bản năng nhìn về phía bên ngoài tường thủy tinh.

Cũng chỉ thoáng cái như vậy, sắc mặt Hạ Trùng trong nháy mắt căng thẳng.

Cho dù là Lục Tân, cũng trước tiên, nhìn xung quanh, hoàn toàn bị hấp dẫn tầm mắt.

Mãi cho đến khi bước vào phòng điều khiển, họ mới thấy rõ nguyên trạng xung quanh.

Vị trí của bọn họ, là một đạo nền tảng lồi ra.

Mặt trước và bên trái và bên phải của nền tảng là những bức tường thủy tinh trong suốt.

Bên ngoài, lại là một cái hố sâu thật lớn nhìn không thấy đáy.

Bên trong hố sâu là một cái cây.

Hoặc chính xác hơn, đó là một cây cơ khí được lắp ráp bởi vô số bộ phận máy móc tinh vi.

xung quanh Cơ Giới Chi Thụ là từng vòng từng vòng vô số thân thể tái nhợt ngồi quỳ xuống.

Lục Tân không nhìn lầm, đó là cơ thể con người.

Họ có già có yếu, có đàn ông và phụ nữ, trên cơ thể không có quần áo.

Từng vòng từng vòng, hình khuếch tán, quỳ gối trước Cơ giới Chi thụ ở vị trí trung tâm hố sâu.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, mỗi người đều cúi đầu, giống như ngủ say không nhúc nhích. Trên người đều nối liền hai ống, một cái là luồn vào trong khoang miệng, một cái lại tiếp vào mũ bảo hiểm điện tử trên đầu bọn họ...

Từ góc độ phòng bọn họ nhìn xuống dưới, căn bản nhìn không rõ tổng cộng có bao nhiêu người.

Chỉ có thể nói, tầm nhìn trong nháy mắt đã bị cơ thể người tái nhợt chiếm cứ.

Mà tầm nhìn từ trong phòng điều khiển có thể nhìn thấy, đây cũng chỉ là một mảnh nhỏ của mảnh đất này mà thôi.

"Xin chào, rốt cuộc cũng gặp mặt."

Khi sự chú ý của Lục Tân và Hạ Trùng trong nháy mắt bị hình ảnh bên ngoài bức tường thủy tinh hấp dẫn, có người cười mở miệng.

Trong căn phòng được bao quanh bởi bức tường kính này có bốn người.

Một trong số đó, là người đàn ông mặc trang phục tôn trung sơn màu trắng, anh ta ngồi trên ghế sofa màu đen, trông nho nhã và quyến rũ.

Mấy người khác thì khoác trên người áo choàng màu đen, lẳng lặng đứng ở các góc phòng.

Người đàn ông mặc trang phục tôn trung sơn màu trắng, trên mặt lộ ra nụ cười rất lễ phép, khóe mắt có hoa văn đuôi cá đẹp mắt.

Hạ Trùng vẫn bị "hố người" đáng sợ bên ngoài bức tường thủy tinh hấp dẫn, hầu như không nghe thấy lời nói của hắn. Lục Tân hơi trầm mặc, cổ có vẻ hơi cứng ngắc nhẹ nhàng xoay lại, ánh mắt giống như hơi hơi mất tập trung, bình tĩnh nhìn về phía hắn.

Người đàn ông mặc quần áo tôn trung sơn màu trắng, cũng đang nhìn Lục Tân, đánh giá từ trên xuống dưới rất cẩn thận.

Tựa hồ là đang phán đoán Lục Tân và hắn nghĩ có phải giống nhau hay không.

Một lúc lâu sau, mới mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng, nói: "Từ khi ngươi đi tới thành phố Hỏa Chủng, ta đã chú ý ngươi, không nghĩ tới hiện tại mới gặp được người, nếu như có thể, ta muốn hỏi thăm một chút, ngươi là người của phương nào, đến thành phố Hỏa Chủng làm cái gì?”

Tuy rằng trong đầu vẫn bị hình ảnh bên ngoài bức tường thủy tinh kia chiếm cứ, nhưng xuất phát từ lễ phép, Lục Tân vẫn trả lời.

"Vốn là muốn tụ tập cùng bằng hữu một chút."

“À?”

Đối phương tựa hồ có chút ngoài ý muốn, chợt nở nụ cười, nói:

"Tụ tập với bạn cũ là chuyện rất bình thường, còn phải trực tiếp dùng vũ lực xông vào mạng lưới giao thông nội bộ của Hỏa Chủng sao?"

"Cũng không cần sớm sắp xếp người, giả làm nhân viên giáo phái lẻn vào thành phố Hỏa Chủng làm nội ứng chứ?"

Ánh mắt nhìn trên người Lục Tân: "Đến mức, vừa chạm mặt với một vị sứ giả hộp đen đã gạt bỏ hắn, còn có phái người xông vào căn cứ quân sự thành phố Hỏa Chủng gây chuyện, phân tán lực lượng vũ trang của chúng ta, mấy loại chuyện nhỏ này cũng không nói. Chỉ cần nói rằng bây giờ, chúng ta có thể nhìn thấy nhau trong nhà cao ốc ngầm được bảo vệ nghiêm ngặt nhất của thành Hỏa Chủng, đủ để nói rằng ngươi không chỉ đến đây để tham dự một cuộc gặp mặt nha?”

Lục Tân bị hắn nói có chút cảm giác mê mang.

Có vẻ như những gì hắn nói là một chuyện gì đó rất quen thuộc, đã xảy ra cách đây không lâu.

Thế nhưng, hắn ta nói tới chuyện này làm gì?

Rõ ràng không liên quan gì đến mình...

"Bạn hiền, người thông minh gặp nhau, thẳng thắn một chút thì tốt hơn."

Nhà thiết kế Địa Ngục nhẹ nhàng cười khoát tay áo, nói: "Tuy rằng thoạt nhìn hình như các ngươi đối với thành phố Hỏa Chủng có địch ý, Hỏa Chủng cũng sẽ không tùy ý thả người nhìn thấy bí mật của mình rời đi, nhưng ta nghĩ, cho dù là đối thủ, chúng ta cũng nên cho nhau đủ tôn trọng.”

"Ví dụ như, thừa nhận thân phận của mình với nhau, cũng phối hợp trao đổi một chút?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận