Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 698: Bông hoa chết chóc (2)

Ngẩng đầu nhìn lại một cách tức tối, đóa hoa trắng nhợt ở phương hướng kia, đã biến mất rồi.

Đồng thời biến mất cùng nó, còn có tảng lớn tảng lớn người chết đang cứng đờ đứng thẳng kia, chúng như là một đám đầu gỗ không tiếng động xếp thành hàng ngã xuống.

Tựa hồ trong một kích vừa rồi kia, đã hao hết tất cả tinh thần thể của bọn họ.

“Vật như vậy, chỉ sợ không dễ đối phó lắm nha…”

Mẹ nhẹ giọng mở miệng nói: “Con có thể nhìn ra lượng cấp tinh thần của một đóa hoa linh hồn như vậy không?”

Lục Tân cau mày, gật đầu.

Lần đầu tiên gặp được những nhân viên công tác ở đội quan sát bị chính mình nói toạc ra sự thật về tử vong xong sinh ra dị biến kia, thì anh cũng đã có một kết luận mơ hồ.

Mỗi một người chết đi, ước chừng có thể sinh ra được 200 đến 300 đơn vị lượng cấp tinh thần.

Loại lượng cấp tinh thần này có thể chồng lên nhau, xong nhanh chóng dung hợp rồi trở thành một con quái vật tinh thần có được lượng cấp tinh thần đáng sợ.

Chỉ cần mười người chết như vậy, là có thể cho ra đời một con quái vật có được 2000 đến 3000 lượng cấp tinh thần.

Quái vật tinh thần như vậy, nếu là đặt trong tường cao, cũng đủ để dẫn phát một trận hỗn loạn lớn, có thể bình định là uy hiếp cấp hai.

Nhưng hiện giờ, vừa nãy, cùng lúc khi mà đóa hoa kia bị xé nát, thì có bao nhiêu người chết ngã xuống?

Một trăm, hay là hai trăm?

Cho nên nói, mới chỉ một bông hoa như thế, mà trong nháy mắt, đã đủ để bộc phát ra mấy vạn lượng cấp tinh thần rồi?

Khó trách có thể ép cho chính mình lùi lại

Khi Lục Tân nghĩ đến vấn đề này, anh lại lần nữa ngẩng đầu lên.

Sau đó anh đã nhìn thấy, phía trên của khu rừng người chết kia, một đóa lại một đóa hoa trắng nhợt đang nở rộ.

Trong bóng đêm sâu thẳm này, có vẻ đặc biệt bắt mắt.

Cái loại hoa trắng do sự thống khổ của tinh thần thể đan chéo mà thành ấy, tại thời điểm này, lại phảng phất có được lực hấp dẫn kinh người đến dị thường.

Làm cho người ta muốn quỳ gối trước mặt nó mà rơi lệ trong im lặng.

Không khí xung quanh bắt đầu trở nên vô cùng nặng nề.

Như là mật độ không khí đang vô hạn gia tăng, biến thành nước cùng thể tích, hoặc kim loại cùng thể tích.

Không khí ấy từ bốn phương tám hướng vọt tới, đè Lục Tân đang ở giữa trung tâm xuống phía dưới.

Ngay cả đóa hoa nhạt màu lúc trước bị Lục Tân phá hủy khi xông ra kia cũng đã được bổ khuyết bằng bông hoa khác.

“Leng keng keng keng…”

Âm nhạc nhẹ nhàng vẫn đang vang vọng, trong trẻo mà nhẹ nhàng, đơn giản và đơn điệu.

Tiếng ca thì lại càng cuồng nhiệt phấn kích hơn:

“Chân lý của hy sinh, chờ đợi thần linh. Cảm thụ thống khổ, lột xác thành vĩnh sinh.”

“Thần linh giáng lâm, thế giới chú ý. Thần linh giáng lâm, vạn người phủ phục.”

Giọng nữ nức nở thì vẫn bay bổng trên không trung, phảng phất như là nhạc nền cho những bông hoa của cái chết xung quanh thong thả nở rộ.

“Bùm bùm…”

Lục Tân cảm giác được trái tim của bản thân đang đập một cách mạnh mẽ.

Có loại cảm giác vô cùng dị dạng.

Tựa hồ là trái tim của chính mình đang theo tiếng hát kia phập phồng nảy lên, nhanh hơn, nhanh hơn, không ngừng nhanh hơn.

“Con người, thật là một loại sinh vật thông minh…”

Mẹ mỉm cười khen ngợi, nhẹ nhàng thở dài: “Rõ ràng chỉ là một loại tinh thần chồng lên giản đơn, lại có thể chế tạo ra đóa hoa xinh đẹp như vậy, mẹ thấy, mặc kệ là người nghiên cứu ra cách biến con người thành khay nuôi cấy sự thống khổ này, hay là người nghiên cứu ra loại kỹ thuật mà dung hợp được tinh thần thể, lại hoặc là, cái người nghĩ ra được loại biện pháp có thể chế tạo tràng vực… Đều là một tồn tại ghê gớm đến phi thường đây.”

Lục Tân nhíu mày, thói quen nói kháy này của mẹ, khi nào có thể sửa được a?

Ngẩng đầu nhìn lên, là thấy ngay hoa trắng đang nở rộ trên không của khu rừng người chết đã bắt đầu thoát ly từng hàng thân thể kia, chúng nó như là không có trọng lượng vậy, phập phồng tại vị trí cách mặt đất khoảng hai ba mét, trông như là từng đoàn ma trơi, bắt đầu chậm rãi bay về phía nhà xưởng.

Xung quanh chúng tản ra một tầng lại một tầng tinh thần dao động.

Chỉ cảm nhận được loại dao động tinh thần này, là Lục Tân sẽ sinh ra một loại cảm xúc thống khổ, tiêu cực theo bản năng.

Có một loại cảm giác, khiến anh muốn vứt bỏ hết thảy mọi thứ, rồi khát vọng đi ôm ấp cái loại hoa trắng nhợt ấy.

Đơn giản mà nói, cái loại hoa sáng lạn này có một sức hút khác thường, làm cho người ta muốn thân cận.

Chỉ là loại thân cận này, lại là nguy hiểm.

Lục Tân cẩn thận suy tư một chút, nghĩ tới một loại cảm giác tương tự với nó.

Đó là, khi mình đứng trên nóc của một tòa nhà cao tầng, sau đó nhìn xuống phía dưới, cái loại cảm giác vừa sợ hãi, lại vừa muốn nhảy xuống ấy, chính là như thế.

Chẳng qua, sức hấp dẫn của loại hoa này, hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với loại cảm giác đó.

Điều mấu chốt nhất chính là, loại ô nhiễm tinh thần này, là không có cách nào thoát khỏi được.

“Phạch…”

Một đóa hoa chết chóc bay tới chỗ cách người Lục Tân khoảng bảy tám mét, cánh hoa trên đó đồng thời cuộn tròn.

Trên đỉnh của mỗi một cánh hoa, đều là một gương mặt của con người.

Những khuôn mặt này có già có trẻ, mỗi người đều có cảm xúc khác nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là, vô cùng trắng bệch.

Chúng nó tựa hồ vô cùng bất mãn với sự hiện diện của người sống duy nhất bị bao vây bên trong cánh rừng người chết này, ánh mắt chúng oán độc tới cực điểm.

Sau khi hung hăng co rụt lại, chúng bỗng nhiên bắn ra ngoài.

Bảy tám cái bóng trắng gầy gò đồng thời cuốn đến trước người Lục Tân.

Cũng cùng lúc với sau khi những “Cánh hoa” này nở ra, Lục Tân thấy được chỗ nhụy hoa, bên trong đó cũng đồng dạng có một khuôn mặt.

Một khuôn mặt lộ ra nụ cười khờ dại, nhìn anh chằm chằm.

Lục Tân nhíu mày, thân hình anh kéo ra thành một dải thật dài, lướt ngang ra ba bốn mét, tránh được “Cánh hoa” tập kích, cùng lúc đó, hai chân anh dùng sức đạp một cái, thiếc trên mái nhà xưởng bị anh đạp ra hai cái nếp gấp, thân thể anh trực tiếp xông về phía một phương hướng khác.

Cùng loại hoa chết chóc này cứng đối cứng, không thể nghi ngờ là sẽ chịu thiệt, lựa chọn của Lục Tân chính là rời khỏi cái địa phương này trước đã.

Chỉ là, điều mà anh không nghĩ tới chính là, ngay lúc này, một mặt khác của nhà xưởng, sâu trong khu rừng chết chóc.

Một người phụ nữ tóc đỏ đang nhẹ nhàng đặt một hộp nhạc trên mặt đất.

Bên trong hộp nhạc, là một quả cầu tuyết, ở giữa quả cầu, thì lại là một người phụ nữ đang khẽ cất tiếng hát theo âm nhạc.

Nhìn Lục Tân đang xông về phía đông, cô ta chậm rãi cúi người xuống, chỉnh âm thanh đến mức lớn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận