Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 811: Không có ai có thể ra lệnh cho tôi (2)

“Rốt cuộc đây là năng lực gì?”

Trên đỉnh những giá chữ thập xung quanh, từng khuôn mặt Đại giáo chủ Tai Ách đồng loạt lộ ra vẻ mờ mịt.

“Đi thôi...”

Nhưng khi anh ta đứng trước Lục Tân, còn Lục Tân lại đứng ở sâu trong bóng tối, bên cạnh anh đột nhiên nở rộ từng bụi gai màu đen to lớn, những bụi gai đó sinh trưởng tốt tươi giống như một đại dương mênh mông đen thăm thẳm, còn Lục Tân lại đứng trong đại dương mênh mông đó mấp máy môi như đang nói:

“Không phải mấy người muốn giải tỏa hết những đau khổ đó sao?”

“Ném trả đau khổ lên người đã khiến mấy người đau khổ, cũng chính là một cách giảm bớt đau khổ rất tốt…”

Trong giọng nói của anh, bụi gai những màu đen ở xung quanh như đột nhiên xuất hiện sinh mệnh, hận thù nồng đậm trong lòng đang liều mạng đổ ào về giá chữ thập màu đen, máy mắt chúng đã bò đầy tất cả giá chữ thập, những xúc tua của chúng tự như mang theo hận thù ngùn ngụt bò lan khắp người anh ta, cắm sâu bộ rễ vào bên trong cơ thể anh ta.

Điều này làm cho xung quanh Đại giáo chủ Tai Ách nhanh chóng bị hoa hồng màu đen bao phủ, giống như một phần mộ bị lãng quên.

“Tại sao lại như vậy...”

“Sao mấy người lại dám? Mau rời khỏi người tôi...”

“Tôi ra lệnh các người rời đi...”

Phía dưới từng tầng từng tầng bụi gai màu đen vang lên vô số tiếng gào thét của Đại giáo chủ Tai Ách.

Tiếng kêu này từ phẫn nộ đến mê mang, rồi trở nên sợ hãi bất an, sau đó dần chìm trong áp lực nặng nề.

Những xúc tua dữ tợn đang liều mạng lan tràn ra khắp nơi, cuối cùng khi đau khổ lên đến giới hạn cao nhất, đột nhiên chúng bắt đầu sụp đổ, đến khi mọi thứ trở về trạng thái nguyên bản, Đại giáo chủ Tai Ách đã bị tuyệt vọng cùng cực nhấn chìm.

“Ha ha ha...”

Cuối cùng văng vẳng trong trí óc Đại Giáo Chủ chỉ còn tiếng cười của Lục Tân.

“Phựt...”

Đại giáo chủ Tai Ách bên trong kén sáng mở bừng hai mắt, trong mắt anh ta ngập tràn cảm giác sợ hãi và khủng hoảng.

Anh ta không hề nghĩ ngợi mà thu hết xúc tua ngoài kén sáng về lại.

Điều đáng buồn là dù anh ta đã phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị nỗi sợ hãi này làm suy sụp, sau khi thu hồi những xúc tua kia vào trong cơ thể, cả người anh ta run lên bần bật như giật điện, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết thuộc về kẻ yếu mà trước kia anh ta mãi mãi cho rằng mình sẽ không bao giờ kêu. Anh ta lùi ra sau theo bản năng, cả người thoát ra khỏi cái giá hình chữ thập.

Đôi mắt màu xanh lam mang theo nỗi sợ hãi vô tận, quay đầu nhìn về một hướng.

“Rắc!”

Bên dưới một khi phế tích của thị trấn Vui Vẻ lập tức vang lên tiếng nứt vỡ.

Đó là âm thanh bản thể bảo tàng Tai Ách đã bị vỡ.

Cùng lúc bảo tàng Tai Ách bị vỡ, có một sức mạnh tinh thần quái lạ dao động rồi lao ra khỏi đó.

Lúc này, những người mộng du mơ màng hồ đồ trên hoang dã đã đồng loạt mở mắt.

Xung quanh bọn họ xuất hiện một ảo ảnh.

Đó là một cái chai thủy tinh bay lơ lửng trên trời, lúc trước chúng đều là đồ vật mà bảo tàng Tai Ách lưu trữ.

Dù sao người trên hoang dã chỉ là một bộ phận cực nhỏ.

Mà phần lớn những đồ vật được cất giữ đã khó có thể truy tìm lại được chủ nhân.

Vào lúc này, không biết vì nguyên nhân nào mà tất cả những đồ lưu trữ trong bảo tàng đều thoát ra bên ngoài.

Mỗi một cái chai đều không ngừng rung lắc, nỗi đau khổ và tuyệt vọng đấm vào thành bình như muốn thoát ra.

Hàng ngàn hàng vạn cái chai bay đầy trên trời tạo thành một khung cảnh cực kỳ đồ sộ.

Ánh mặt trời ở trên cao chiếu rọi xuống dưới, khiến những cái chai này phản chiếu ra đủ loại sắc màu hoa mỹ, rực rỡ.

“Bùm!”

Ngay sau đó, bỗng nhiên vang lên một âm thanh nặng nề làm trái tim thật thót lên.

Tất cả bình thủy tinh lập tức vỡ nát, vỡ vụn thành những mảnh thủy tinh nhỏ bé, rơi ào ào xuống như một cơn mưa.

Có một sức mạnh tinh thần vô hình nào đó đã bao phủ vùng đất hoang dã này.

Nó khiến cho đầu óc mỗi một người ở đây trở nên trống rỗng, thậm chí không thể nào suy nghĩ được rõ ràng.

Chỉ có thể cúi gục người xuống ôm chặt đầu run lên bần bật.

“Xoảng xoảng xoảng...”

Khắp nơi trên vùng hoang dã đều xuất hiện mảnh vỡ thủy tinh, cho dù là nơi ở của Nữ Vương cũng vậy.

Kén sáng bỗng nhiên tự động xuất hiện vết rạn, kéo dài một đường ra ngoài, sau đó lập tức vỡ tan vì sức mạnh tinh thần thuần khiết kia.

Nữ Vương mở to mắt, sau đó đã sức mạnh của kén sáng chủ động đẩy ngược ra ngoài.

Cả người cô ta đập mạnh lên biệt thự phía sau, làm cho một bức tường cao bốn năm mét đổ ầm ầm.

Trên người cô ta xuất hiện từng vết thương ăn sâu vào tận trong xương, máu tươi không còn nhiều lắm trên người cô ta phun trào như suối.

Lần đầu tiên trong ánh mắt Nữ Vương lộ ra vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, cô ta mơ màng nhìn quanh bốn phía.

Sau đó mới ý thức được mình đã thoát ra được rồi

Trong vô số thay đổi, Lục Tân chỉ lẳng lặng cúi đầu đứng thẳng.

Anh vẫn đang đứng trên mảnh đất hoang dã, đứng bên cạnh ông cụ kia, từng mảnh phóng xạ tinh thần vỡ nát phản chiếu như những mảnh vỡ thủy tinh, mộng ảo giống như mưa những giấc mơ đẹp và ác mộng rơi loảng xoảng xuống người anh.

Nhưng đôi mắt của anh nhắm chặt lại.

Khuôn mặt anh trông vô cùng hưởng thụ, thậm chí còn có vẻ rất cuồng nhiệt, khóe môi cong lên tận mang tai, đôi tay ôm trọn lấy cơ thể.

Anh đang run rẩy.

Anh cười đến mức cả người run bần bật, muốn khống chế bản thân nhưng lại không thể khống chế nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận