Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 90: Quy định của tổng bộ

Thấy Lục Tân đã nghe được thù lao cụ thể, hơn nữa dường như đã động tâm, lại còn muốn xin phép, người mập mạp có hơi bất đắc dĩ.

Có điều, ông ta cũng không có ngăn cản, chỉ cười rồi chờ ở một bên.

Lục Tân suy nghĩ một chút, lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho Hàn Băng.

Bây giờ trải qua một quãng thời gian huấn luyện, anh đã biết chức vị của Trần Tinh rất cao, thậm chí cũng rất cao ở khu chủ thành.

Trước đó, cô ta liên hệ với mình tương đối nhiều, đó là bởi vì cô ta phụ trách chiêu mộ mình, đồng thời phụ trách đánh giá giai đoạn thứ nhất của mình, mà trên thực tế, sau khi công việc chính thức triển khai, người chân chính phụ trách mặt kết nối với mình và thường xuyên trò chuyện chính là Hàn Băng.

Một nguyên nhân khác chính là, cho dù như thế nào thì Hàn Băng cũng vẫn luôn có vẻ dễ nói chuyện hơn một chút.

Trần Tinh... Đó là lãnh đạo lớn.

Cũng không thể mỗi lần làm việc nhỏ đều phải hỏi đến lãnh đạo lớn.

... Nhất là loại này việc nhỏ trông không hợp quy định thế này.

"Trên lý thuyết mà nói, thật ra tổng bộ cũng không cấm mấy loại nhờ vả này, đương nhiên cũng không cổ vũ."

Sau khi Hàn Băng nhận được điện thoại của Lục Tân, dùng giọng điệu mềm mại giải thích với Lục Tân: "Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân phức tạp, quả thật có vài người hiểu biết sự tồn tại của nguồn ô nhiễm đặc biệt, cũng hiểu được tính nguy hại của nó, trái lại bởi vì lo lắng đủ loại, không thích trực tiếp thông bộ thanh lý ô nhiễm đặc biệt để giải quyết mà tình nguyện mình móc ra thù lao để thuê người năng lực, hoặc là thông qua cách khác để giải quyết."

"Nếu như chúng ta không đồng ý, trái lại có khả năng sẽ khiến cho những người này tình nguyện che giấu những chuyện như vậy, ủ thành phiền toái càng lớn."

"Cho nên thái độ của tổng bộ là thành viên của tiểu tổ hành động đặc biệt, lúc gặp được vấn đề cùng loại có thể nhận lấy nhờ vả."

"Chỉ là có mấy vài vấn đề cần thiết phải chú ý:

"Thứ nhất, sớm dự đoán thời gian xử lý nhờ vả, tốt nhất là ghi chú lại địa điểm cơ bản để tránh lúc chấp hành nhờ vả cá nhân sinh ra xung đột với hành động của tổng bộ, hơn nữa, nếu trong nhờ vả cá nhân có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tổng bộ cũng thuận tiện đi giải quyết cặn kẽ chuyện này."

"Thứ hai, cho dù đối phương có đồng ý hay không, loại chuyện này tổng bộ đều sẽ ghi lại trong danh sách."

"Dù cho đối phương muốn ký hiệp nghị bảo mật, tối đa chúng tôi cũng sẽ che giấu thân phận của bọn họ, áp dụng phương thức nặc danh để ghi chép lại."

"Thứ ba, sau khi tự mình giải quyết xong chút nhờ vả lén lút này, hẳn là anh nên đánh giá những nguy hiểm tiếp theo, nếu như không giải quyết, hoặc là anh cho rằng trong đó còn ẩn giấu một vài khả năng xuất hiện nguy hiểm, vậy cũng phải xử lý kịp thời, hoặc là báo cáo với tổng bộ..."

"…"

Lúc Lục Tân nhận được câu trả lời chắc chắn của cô ấy, tâm trạng vô cùng không tệ.

Sau đó anh nghiêm túc nghe Hàn Băng giảng thuật, cười nói: "Được, tôi biết rồi, muộn như vậy còn quấy rầy cô, thật là thất lễ."

Hàn Băng đáp lại bằng một giọng nói êm dịu: "Không sao mà, đây là sự tín nhiệm anh dành cho tôi."

"Làm phiền cô rồi..."

"Không phiền, đây là công việc của tôi mà..."

"Vẫn phải cảm ơn cô..."

"Tôi nên cảm ơn sự tín nhiệm anh đối với tôi mới đúng..."

Cuộc nói chuyện bình thường qua điện thoại đã kết thúc.

Bởi vì đây là nhờ vả cá nhân, cho nên Lục Tân cũng không thể nào yêu cầu Hàn Băng luôn giữ liên lạc với anh trong lúc thi hành nhiệm vụ và giúp đỡ về mặt cung cấp tin tức được, thế là sau khi cúp điện thoại, anh nhìn về phía người đàn ông trung niên mập mạp kia, nói: "Chuyện ông nói đó tôi có thể đi nhìn xem, chỉ có điều, tôi sợ là không có cách nào giấu giếm tổng bộ hoàn toàn được... Ông có thể hiểu cho tôi không?"

Người đàn ông mập mạp nghe vậy cười cười, đáp: "Có thể, cuối cùng lấy phương thức nặc danh để ghi lại mà!"

Thấy ông ta đến điều này cũng biết, cuối cùng Lục Tân cũng tin tưởng cái người đàn ông mập mạp ở trước mặt này thật sự hiểu rất rõ bộ thanh lý nguồn ô nhiễm đặc biệt, dù sao, đến ngay cả mình cũng đều là lần đầu tiên nghe nói còn có loại hình thức nhờ vả thế này... Thế mà lại có thù lao cao như vậy.

"Vậy..."

Anh hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Lúc nào?"

Người mập mạp lấy một phần văn kiện từ trong túi ra, đưa tới trước Lục Tân, cười nói: "Có thể sắp xếp gặp mặt vào ngày mai."

Lục Tân nhận lấy văn kiện, rút ra nhìn xem, chỉ thấy bên trên có in một vài điều khoản như thù lao, hiệp nghị bảo mật các loại, đúng là hết sức đơn giản, phía dưới có để lại vị trí cho anh ký tên. Mà ở phía dưới một chút nữa, còn dùng bút trung tính viết một địa chỉ và số điện thoại liên lạc. Từ một phần văn kiện này, trái lại có thể nhìn ra được cái công ty ủy thác này đúng là có vẻ chuyên nghiệp.

Sau sự kiện trăng máu, mặc dù trải qua quãng thời gian hỗn loạn và mất trật tự, nhưng đám người may mắn còn sống sót, cho dù là tiến vào thành phố kín cổng cao tường hay là phía đồng không mông quạnh, phần lớn đều trở nên vô cùng coi trọng mấy thứ như khế ước, hứa hẹn và lời thề.

Đây là hiện tượng rất kỳ quái, nhưng lại tồn tại phổ biến.

Ngay cả khi còn bé ở cô nhi viện Trăng Máu, lão viện trưởng cũng đã từng nói, trước kia có pháp luật nhưng lại không coi trọng, trái lại bây giờ lại coi trọng.

"Vậy nếu như là ngày mai, vậy tạm thời sắp xếp vào buổi tối đi!"

Lục Tân không có lập tức tỏ thái độ, chỉ nói: "Nếu như tôi có công việc lâm thời phải làm, cần phải trì hoãn thời gian về phía sau một chút, nếu như không có, buổi tối tám giờ sau khi tan tầm tôi sẽ qua, phần hợp đồng này đến lúc đó tôi mới ký, có được không?"

"Được!"

Người mập mạp cười nói: "Sáu giờ ngày mai, tôi sắp xếp xe đón anh trước sở cảnh vệ."

Sau khi hai người thương lượng xong, người mập mạp liền xoa bóp tay phải của mình một chút, mỉm cười đưa ra chủ động cùng bắt tay với Lục Tân.

Có điều, lần này Lục Tân lại không có nắm lấy tay ông ta mà chỉ cười phất tay áo.

Ngày thứ hai lúc trở lại sở cảnh vệ, trong lòng Lục Tân đều có mong chờ nho nhỏ.

Anh cũng không biết, nhiệm vụ gì mà có thể nghĩ hết tất cả biện pháp, ủy thác cho một người mới chỉ vừa tiếp xúc với nguồn ô nhiễm đặc thù biệt không lâu như mình, bởi vì anh chưa từng nhận nhiệm vụ thế này nên càng không biết mình có xử lý được hay không.

Có điều, những thứ này đều không quan trọng.

Quan trọng là.. nhiệm vụ nhờ vả cá nhân này cho dù trị không hết, cũng có một vạn tệ thù lao, điều này quá kinh khủng rồi.

So với mười vạn khi hoàn thành nhiệm vụ, Lục Tân lại càng chờ mong một vạn này đến mức có chút khó hiểu...

… Cũng không biết là tâm lý gì.

Đại khái là nguyên nhân tâm trạng tốt, đi trên đường cũng đều có thể nhìn thấy rất nhiều cặp tình nhân ở bên cạnh.

Hoặc ôm hôn ở bên đường, hoặc là dựa sát vào nhau đi dạo cửa hàng, hoặc là cãi nhau trong hẻm nhỏ, khiến cho thành phố này nhiều thêm một màu sắc.

Theo thường lệ lại là một ngày huấn luyện và học tập, hơn nữa cũng không tiếp tục gặp được nguồn ô nhiễm đặc biệt gì cần anh ra trận để giải quyết.

Lúc sáu giờ, Lục Tân thừa dịp bóng đêm vừa kéo đến thì đi ra sở cảnh vệ.

Liếc mắt đã thấy được người mập mạp đã hẹn hôm qua đang đứng trước cửa xe con màu đen chờ mình.

Lục Tân theo ông ta lên xe, chạy đến phía trung tâm thành phố, rất nhanh đã lái vào một vùng phía đông thành phố khu Thanh Nham Sơn, đây là một khu vực cách khá xa tường cao, ít người ở nhưng cũng không có hoang vu như nơi khác, ngược lại có vẻ sạch sẽ, gần như khiến người ta có một loại cảm giác đến chủ thành, hơn nữa kiến trúc nơi đây phần lớn đều chỉnh tề rộng rãi, mà không phải là lầu cao san sát.

Ô tô lái vào một khu biệt thự được vây quanh bằng hàng rào sắt, rồi ngừng lại trước một toà nhà ba tầng.

Có một người ăn mặc vừa vặn dáng vẻ như quản gia giúp anh mở cửa xe ra.

Lục Tân hiếu kỳ quan sát xung quanh, chỉ thấy cảnh trí nơi này vô cùng đẹp, toạ lạc giữa một khu vườn hoa và thực vật xanh biếc, còn có một hồ nước diện tích khá rộng, xung quanh còn có một vườn hoa nhỏ, bên trong có các phương tiện vui chơi như xích đu, cầu trượt, xà đơn song song.

Nếu như có thể sửa nơi này thành cô nhi viện thì tốt quá rồi...

Lục Tân không khỏi cảm khái một tiếng, hiếu kỳ nói: "Căn nhà lớn như vậy cần bao nhiêu tiền nhỉ?"

Có một người ăn mặc vừa vặn dáng vẻ như quản gia giúp anh mở cửa xe ra.

Lục Tân hiếu kỳ quan sát xung quanh, chỉ thấy cảnh trí nơi này vô cùng đẹp, toạ lạc giữa một khu vườn hoa và thực vật xanh biếc, còn có một hồ nước diện tích khá rộng, xung quanh còn có một vườn hoa nhỏ, bên trong có các phương tiện vui chơi như xích đu, cầu trượt, xà đơn song song.

Nếu như có thể sửa nơi này thành cô nhi viện thì tốt quá rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận