Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 598: Cậu muốn đầu hàng sao (1)

"A..."

Bích Hổ há to miệng, mặt đần ra.

Không chỉ có gã mà còn cả Trần Tinh sau lưng gã, trên mặt cũng hiện vẻ bối rối.

Thậm chí đám người có năng lực ở thành chính khi nhìn thấy Lục Tân đứng trên đầu quái vật, còn cảm thấy các giá trị nhân sinh như bị phá vỡ.

Suy nghĩ của mọi người chủ yếu được chia thành ba suy nghĩ khác nhau.

Có tác dụng thật sao?

Còn có thể làm vậy sao?

Anh ta đang đứng trên đầu thứ đó!

Mọi thứ tạm thời chìm vào yên lặng, Bích Hổ có cảm giác không biết nên đặt tay chân ở đâu, dốc hết sức hét lớn: "Cẩn thận!"

"Sột soạt..."

Con quái vật kia phản ứng lại, hay nói cách khác là Triệu Sĩ Minh phản ứng lại.

Cho dù cách ông ta ra sân thế nào, hay việc anh có thể thản nhiên mà đứng trên đầu con quái vật, mà không bị mấy sức mạnh tinh thần ảnh hưởng đã vượt qua mọi dự đoán của Triệu Sĩ Minh, ông ta sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, mất hai giây mới nhận ra đó là cái gì.

"Cút đi!"

Sau đó, nét mặt ông ta lập tức trở nên điên cuồng lạ thường, mười ngón tay khua qua khua lại...

Theo động tác của ông ta, sức mạnh dao động quanh con quái vật lập tức tăng vọt, những móng vuốt thô cứng và đống xúc tu giống bạch tuộc của nó đang vung vẩy xung quanh, đan xen ngang dọc khắp cơ thể, đống gai ngược dữ tợn của nó đã chộp lấy đỉnh đầu của người kia.

"Hả?"

Lúc này, Lục Tân luôn chăm chú tìm xem “Thần” ở nơi nào.

Mãi cho đến khi những cái xúc tu này sắp đâm xuyên qua người anh mới nhận ra "Thần" mà anh tìm vẫn luôn nằm ở dưới chân anh.

Bất chợt phát hiện điều này khiến anh cảm thấy sợ hãi pha chút hoảng hốt.

Trong nhất thời điều này làm anh thấy kinh hãi có chút hoảng sợ.

May mắn là em gái vẫn nằm trên lưng anh, cơ thể của cô linh hoạt di chuyển tránh được móng vuốt và xúc tu của quái vật bằng nhiều tư thế vượt qua giới hạn của người thường rồi lộn nhảy lên trần nhà.

"Bịch bịch bịch..."

Anh men theo trần nhà leo nhanh về phía trước, rồi nhảy xuống trước mặt đám người Bích Hổ.

"Thật là đáng sợ..."

Thấy con quái vật kia phát điên, anh nhẹ nhàng lau mồ hôi sau gáy rồi nói với giọng điệu sợ hãi.

Đám người phía sau cả người gần như hóa đá.

Hạ Trùng ngơ ngác nhìn anh, rồi cố sức lắp bắp hỏi: "Anh không bị nó ảnh hưởng sao?"

"Chịu được..."

Lục Tân quay đầu nhìn cô ấy một cái rồi nói: "Lúc nãy nhìn nó thì có cảm giác chóng mặt, hoa mắt, ù tai, đầu hơi choáng váng..."

Hạ Trùng thấy mặt anh bình tĩnh thì hiểu có gì đó sai sai: "Đó là biểu hiện bị ảnh hưởng của anh sao?"

Lục Tân im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng giải thích: "Chỉ là tôi không hay biểu hiện ra ngoài lắm..."

"Cái này..."

Trong đầu mọi người đều cảm thấy hoang mang: "Rốt cuộc đây là dấu hiệu tốt hay không tốt đây?”

Hạ Trùng mím môi, bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa.

Chỉ là lúc cô ấy quay đầu lại thì cố gắng liếc mắt với Trần Tinh.

Sau đó, ánh mắt của vài gã bác sĩ sáng lên giống như vừa tìm được bệnh nhân thân thiết.

Trần Tinh phản xạ nhanh, lập tức vươn tay nắm lấy tay Lục Tân theo bản năng:

"Có chắc chắn không?"

Lục Tân quay đầu liếc nhìn Trần Tinh, nhận ra bình thường cô ta là một đội trưởng tự tin và lý trí nhưng lúc này lại để lộ nét mặt hoang mang như những cô gái nhỏ khác, bàn tay Trần Tinh nắm lấy tay anh hơi run nhè nhẹ

"Không sao."

Lục Tân gỡ bàn tay Trần Tinh đặt trên người anh xuống.

Trong thời khắc nguy hiểm như vậy, nếu để đội trưởng nắm tay thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của anh.

Nhưng anh biết đội trưởng cần an ủi vì vậy anh bảo đảm: "Tôi sẽ giải quyết hết."

Trần Tinh thấy Lục Tân cười với mình, đột nhiên thấy hơi thất thần.

Nhưng trong ánh mắt người khác, thì cô ta không chỉ thất thần mà còn nhảy ra một dấu chấm hỏi.

Mọi chuyện dường như có gì đó khác thường đang vượt ra khỏi tầm hiểu biết của bọn họ.

Nhưng không thể nghi ngờ là có gì đó không đúng...

Hạ Trùng lại trừng mắt liếc nhìn Trần Tinh, đột nhiên hạ giọng nói: "Nói đi, chúng ta cần phối hợp với anh như thế nào?"

"Hắt xì..."

Một âm thanh sắt thép cạ vào truyền đến.

Triệu Sĩ Minh tức giận vì vừa nãy không có bắt được Lục Tân bò dậy.

Con quái vật bị ông ta khống chế hai chân bước lên bắt chước giống bước đi của đứa trẻ nhưng nó càng ngày càng lưu loát, tốc độ nhanh dần, từ trường tinh thần xung quanh bị nó bóp méo khi nó đi ngang, phạm vi càng lúc mở rộng càng dữ tợn.

Mỗi bước đi khiến bàn ghế, đồ vật kim loại xung quanh đều bị biến dạng nghiêm trọng.

"Ồn ào..."

Đột nhiên con quái vật ngẩng đầu lên nhìn về hướng phòng thí nghiệm.

Một đòn tinh thần cực mạnh đánh mạnh về phía của phòng thí nghiệm giống như thủy triều đập vào mặt mỗi người.

Đòn tinh thần lần này có chủ đích còn mãnh liệt hơn so với lúc nãy mới xuất hiện.

Cùng vào lúc này hành lang sau lưng mọi người có vô số xúc tu dày đặc ngọ nguậy giống như những con rắn kỳ quái chui ra từ trong động, tư thế vặn vẹo gớm ghiếc hò hét hỗn loạn bò về hướng mọi người.

Bị tập kích trước sau hình thành một áp lực giống ác mộng bao phủ lấy mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận