Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1029: Thần Tính có thể đoán (1)

Loại cảm giác này là thống khổ sao?

Ngay cả bản thân Lục Tân cũng không thể nói rõ, thậm chí anh còn không biết tại sao bản thân mình lại muốn khóc, chỉ là nước mắt cứ thế mà không ngừng chảy ra.

Phải chăng là do đây là lần đầu tiên có thể chân chính đối diện với bản thân, hiểu rõ chính mình?

Sống bao nhiêu năm như vậy, cuộc sống của Lục Tân trước giờ vẫn luôn mơ màng, hồ đồ, không rõ ràng mọi thứ.

Ngay cả ký ức của anh cũng vẫn luôn là một màu xám khói. Thỉnh thoảng thậm chí anh còn không dám cẩn thận hồi tưởng lại những điều trong quá khứ ấy. Bởi vì, vào mỗi lúc mà anh định thử tỉ mỉ nhớ lại một khoảnh khắc nào đấy trong quá khứ, thì những gì anh cảm nhận được, là sự áp lực khôn tả.

Thế nhưng bản báo cáo kia của ông viện trưởng, bỗng nhiên lại khiến cho một số đoạn trong sinh mệnh của anh, trở nên cực kỳ rõ ràng.

Anh cũng không định thảo luận chuyện này với người nhà, thế nhưng bản báo cáo kia, cùng với bản báo cáo của những lần thí luyện…

Bởi vì anh hiểu rất rõ.

Khi thấy được những thành tích thí luyện kia, anh sẽ nhớ tới những ký ức mơ hồ, không mấy rõ ràng trong trí nhớ của bản thân từ những ngày đầu.

Nhớ lại thời điểm bản thân như vừa bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng, không hề có một chút tri giác nào về tình cảnh của thế giới này.

Rõ ràng là anh nhớ rất rõ về cơn ác mộng kia, nhưng lại không có cách nào miêu tả những gì anh nhìn thấy ở trong mộng cho những người khác được.

Bởi vì tất thảy những thứ ở trong mộng kia, đều cực kỳ trừu tượng, không có cách nào diễn tả lại bằng lời nói cả.

Tất cả những nhận thức ở trong mơ đều như đang nói với anh rằng, thế giới này chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nếu như nói đó là thí nghiệm, vậy thì nó sẽ là thí luyện ban sơ nhất, có ý nghĩa không rõ ràng nhất, nhưng tựu trung lại, tự bản thân nó có ý nghĩa nhất định.

Sự xuất hiện của bản thân, cùng với những nhận thức về thế giới này, cũng là một hồi thí luyện.

Thế nhưng sau khi trải qua đợt thí luyện kia, bản thân lại vẫn cứ mơ màng hồ đồ.

Chỉ là luôn tò mò nhìn những người xung quanh, còn cảm thấy rằng tất thảy những thứ xung quanh mình kia đều rất mới mẻ, thú vị, nhưng lại không quan trọng.

Cho tới ngày hôm nay, Lục Tân vẫn còn nhớ thời điểm còn ở trại trẻ mồ côi, cũng còn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy bản thân anh đã dùng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh mà nhìn hết thảy những dáng vẻ, cảnh vật xung quanh, sau đó lại không hiểu, vì sao mà những người khác lại có những cảm xúc phong phú như thế, có thể khóc, có thể cười.

Khi đó bản thân anh giống như đang bị nhốt ở trong một thể xác nặng nề.

Khi nhìn thấy những thống khổ và phẫn nộ của người khác, anh luôn cảm thấy chẳng sao cả, cũng không thể hiểu nổi, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.

Cô giáo Tiểu Lộc thực ra là một cô gái rất ngốc nghếch.

Dưới tình huống hoàn toàn chẳng hiểu gì về anh, lại coi anh là bạn bè, cũng cố chấp cho rằng bản thân anh là một người tốt.

Thực chất, từ hiện tại mà phóng mắt nhìn ra, người hiểu anh nhất lại là số Bảy.

Điều này có lẽ là bởi vì cô ấy là loại hình gần với quái vật nhất chăng?

Tất cả những cảm giác này, đều bắt đầu từ lúc trận mưa đêm đó đổ xuống.

Sự phản bội và máu tươi, tiếng súng và lửa nóng, sinh mệnh trôi đi cùng với sự tiêu tán của hy vọng trong cái đêm ấy, đã thức tỉnh chính anh.

Thân xác nặng nề cuối cùng cũng đã bị phá mở, bản thân anh đã cảm nhận được thống khổ, đớn đau.

Đó là lần đầu tiên anh chân chính nếm trải cảm giác thống khổ.

Còn về sau đó……

Lục Tân còn nhớ rõ, ký ức của bản thân rơi vào hỗn loạn, trong thời gian ít nhất là từ hai đến ba năm ấy, không biết bằng cách nào mà anh có thể đi đến đây, chỉ là nếu như dựa vào thời gian mà tính toán, khi đó bản thân anh hẳn là đang lưu lạc ở đầu đường xó chợ, sau khi lưu lạc một khoảng thời gian dài thì được người nhà thu nhận, bắt đầu một cuộc sống và học tập lành mạnh, mãi cho đến khi vào một đêm nọ, sau khi tan ca về nhà, anh gặp cô giáo Tiểu Lộc.

Chân của cô đã bị chặt đứt.

Bản thân anh cũng bắt đầu cố gắng làm việc, kiếm tiền, chăm sóc các cô, giúp đỡ các cô.

Cũng bắt đầu từ khoảng thời gian ấy, những hồi ức về trại trẻ mồ côi trong anh cũng dần dần trở nên có màu sắc hơn.

Lúc trước, đối với những khoảnh khắc đã từng của bản thân ở trong trại trẻ mồ côi, anh chỉ cảm thấy hờ hững, nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc kia, thời điểm anh hồi tưởng lại những ký ức đó, lại càng ngày càng cảm thấy thú vị, có đôi lúc anh thậm chí còn không tự chủ được mà cười mỉm.

Chuyện này có phải cũng được coi như là, mất đi rồi, mới bắt đầu thấy nó tốt?

Một cuộc sống mệt mỏi nhưng lại phong phú, vui vẻ nhất cũng chính là trong mấy năm đó.

Lục Tân nghĩ, nếu như cứ tiếp tục sống một cuộc đời như thế, thật ra anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Chỉ là, dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Gia nhập bộ phận thông quan đặc biệt, gặp được quái vật tinh thần, đã biết lây nhiễm tinh thần, cũng biết cái gọi là người có năng lực.

Bản thân anh cũng phát hiện, thì ra người nhà của anh đều là người có năng lực, có thể giúp đỡ cho anh rất nhiều điều.

Thế nhưng dường như bọn họ cũng có rất nhiều những bí mật của chính mình, bọn họ đang cố ý lừa gạt anh, vậy mà hết lần này tới lần khác bản thân cũng vô cùng thận trọng, phối hợp bọn họ giấu giếm một số bí mật, chuyện này bèn trở nên giống với một trò chơi ngầm hiểu lẫn nhau vậy.

Trò chơi nào chơi nhiều cũng sẽ ở nên nhàm chán.

Bản thân anh đã cảm nhận được trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt không chỉ một lần, từ đó dần dần nảy sinh sự nghi ngờ đối với thế giới này.

Anh thường xuyên cảm thấy một số chuyện diễn ra trong cuộc sống ngoài kia thật buồn cười, thật hoang đường, thật trẻ con.

Thế nhưng dường như tất cả những người khác ngoài kia đều là như thế, hơn nữa anh cũng không phải là một người thích sự nổi bật, cho nên…

Chỉ có khi vào một số khoảnh khắc đặc biệt, ngọn lửa vô danh kia sẽ bùng lên hừng hực.

Sự phẫn nộ không rõ lý do, đủ loại cảm giác xúc động coi thường, đều thường xuyên xuất hiện ở trong óc anh một cách không hề có quy luật.

Mà mỗi khi ngọn lửa kia bùng lên, bản thân anh sẽ biết được một số chuyện, hiểu ra được một số chuyện.

Tựa như một người đang lao đi trên đường đua trăm mét, phát hiện bản thân có thể tăng tốc độ lên không giới hạn, cứ thế mà tăng tốc tăng tốc.

Thời điểm tăng tốc có một loại cảm xúc tự do không biết từ đâu mà đến, cực kỳ thoải mái.

Thế nhưng khi tăng tốc, sẽ làm tổn thương đến người khác.

Thật ra Lục Tân vẫn luôn hiểu rất rõ, từ trước đến giờ chưa từng có cái gọi là Thần Tính, chỉ có bản thân mình mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận