Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 229: Tuyệt chiêu điều khiển áp lực (1)

Sau khi sự kiện trăng máu phát sinh, trên đồng hoang bắt đầu xuất hiện những thay đổi thần bí chưa được biết trước.

Những tên điên đã từng làm văn minh nhân loại sụp đổ chỉ là một phần rất nhỏ trong đó. Bởi vì sau khi phản ứng lại từ trạng thái bị tên điên dọa sợ lúc đầu, mọi người đã bắt đầu tìm hiểu và nắm giữ được những đặc điểm của tên điên này, thì lại phát hiện…

Những tên điên này chỉ đơn giản là tên điên mà thôi!

Ngược lại mà một số hiện tượng không thể giải thích được chỉ xuất hiện trong truyện ma hoang dã “chuyện lạ Trăng máu” cùng với một số sự tồn tại cấm kỵ đặc biệt không biết thật giả, các nguyên lý không thể phân tích đã trở thành những điều nguy hiểm lớn nhất trên hoang dã.

Thật ra nói đến cùng thì loại cảm giác nguy hiểm này còn đến từ sự bao la rộng lớn của hoang dã và sự nhỏ bé của năng lực con người.

Dù nói thế nào, đi lại trong nơi hoang dã luôn luôn cần duy trì cảnh giác, đây là quy tắc đầu tiên.

Đương nhiên, đây là trong tình huống bình thường. . .

Giống như Lục Tân và Bích Hổ, ở xung quanh có ba tiểu đội đặc công, một đội quân dự bị, còn có hai chiếc máy bay trực thăng trên trời hộ tống đi trong hoang dã thì đừng nói là cảnh giác, coi như là ngủ một giấc cũng không có vấn đề gì.

Lục Tân thì ngủ một giấc ngon lành trên xe.

Chuyện của đoàn kỵ sĩ đã được giải quyết, những đồ vật bị bọn họ cướp đi cũng đã lấy lại được, cha cũng đã trút lửa giận một lần.

Điều này làm Lục Tân có một cảm giác thả lỏng chưa từng có.

Chắc là Bích Hổ cũng nhớ nhà rồi, vội vã trở về thành phố Thanh Cảng.

Chỉ dùng thời gian một ngày rưỡi, đến rạng sáng ngày thứ ba đã đi đến trước cổng thành phố Vệ tinh số hai.

Đội quân tuần tra thành phố trên tường cao đã nhận được thông báo từ rất sớm. Khi hình ảnh của quái thú sắt xuất hiện trong phạm vi đèn cao xạ của tường cao ở trước cổng tây thì cầu treo sắt đã được từ từ hạ xuống. Có thể thấy ở phía đối diện có người đang chờ.

Trần Tinh mặc một bộ quân phục vừa người, làm nổi bật lên dáng người vốn thon thả nhỏ nhắn của cô ta, càng hiện lên vài phần khí khái hào hùng. Cô ta là kiểu cực kỳ xinh đẹp nhưng lại khiến người khác không dám nhìn thẳng, cho nên dù là Bích Hổ hay Lục Tân cũng chỉ dám nhìn lén cô ta.

“Từ khi mọi người xuất phát về đến nơi chỉ dùng bốn ngày lẻ mười lăm giờ năm mươi bốn phút!”

Nhìn Lục Tân bước xuống xe, Trần Tinh nhìn lướt qua đồng hồ trên tay mình, vẻ mặt vẫn là vẻ già dặn như trước giờ, nhưng dường như có thể nhìn ra một chút ý cười: “So với thời gian lúc đó anh dự đoán còn ít hơn một nửa. Tôi thấy lúc tin tức kia truyền đến tai mấy vị giáo sư kia, bọn họ vì nên trao cho anh cấp bậc gì mà cãi nhau đến túm tóc giật tai nhau.”

“Thật dã man…”

Lục Tân nghĩ đến số lượng tóc của mấy vị giáo sư kia thì lập tức hiểu mức độ tàn khốc trong cuộc tranh cãi của bọn họ.

“Được rồi, báo cáo tiến độ nhiệm vụ!”

Trần Tinh nói đùa xong một câu thì nghiêm túc lại, mặt cau lại, nghiêm nghị nói.

Lúc đầu Lục Tân cũng định nói chuyện cười với cô, không ngờ đến cô ta lại bày ra vẻ lãnh đạo như thế, ngay lập tức nghiêm túc hơn, nói: “Đoàn kỵ sĩ tập kích vào thành tổng cộng có bảy người, ba tên là người có năng lực, bốn tên là lính đánh thuê. Bây giờ ba tên người có năng lực đã bị dọn sạch, hai tên đã bị tiêu diệt, tên còn lại chắc là đã được áp giải về rồi chứ?”

“Bốn tên lính đánh thuê, chết ba tên…”

“Những bức tranh bị bọn họ cướp đi đã lấy lại được, còn thu giữ năm chiếc xe máy…”

Lông mày của Trần Tinh hơi cau lại, nói: “Chắc chắn là hai tên có năng lực kia đều đã chết?”

“Chắc chắn.”

Lục Tân gật đầu, nói: “Đã chết không còn lại gì cả.”

Đuôi lông mày của Trần Tinh hơi hơi nhếch lên một chút.

Lục Tân suy nghĩ một lát, biết cô ta và sở thanh tra đặc biệt sau lưng cô ta lúc này chắc chắn sẽ rất quan tâm đến nhiệm vụ chi tiết của mình.

Mà ở trên đường quay về, anh đã suy nghĩ trong lòng mấy lần nên đã từ từ mà nói: “Trong ba tên có năng lực này, một tên có hệ con rối, tôi đuổi được hắn ở thị trấn Hắc Thủy…”

Trần Tinh nói: “Anh về nghỉ trước đi.”

Lục Tân hơi ngơ ngác: “?”

Trần Tinh nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lục Tân, cười cười, nói: “Không phải gấp gáp báo cáo nhiệm vụ, anh có thể trở về, hoặc nói cách khác, có thể bình an trở về cũng là một kết quả rất tốt rồi. Cứ nghỉ ngơi hai ngày trước, sẽ có một cơ hội dành riêng cho việc báo cáo nhiệm vụ.”

Lục Tân hơi ngạc nhiên, giống như chưa từng nghĩ tới Trần Tinh yên tâm về mình như vậy.

Mà loại yên tâm này, mặc dù là việc nhỏ nhưng lại làm trong lòng người ra rất dễ chịu.

“Ôi này, đây vẫn là đại tá Trần coi công việc còn quan trọng hơn mạng sống của chúng ta hay sao?”

Ở một bên khác, Bích Hổ đang kéo hai tên lính đánh thuê bị gã bắt sống đi xuống, ở xa xa đã cười: “Những tên bị bắt sống đang ở chỗ của tôi, tôi nói với cô, đoàn kỵ sĩ lần này có tổng cộng bảy người, mà tôi một mình giải quyết bốn tên, còn bắt sống một tên. Cho nên công lao của tôi cũng không nhỏ. Tổ trưởng cô nói xem chuyện Lâm Đạt kia…”

“Tôi sẽ báo cho cô ta, anh kiên nhẫn chờ hai ngày.”

Trần Tinh quay đầu nhìn về phía Bích Hổ, trên mặt cũng mang theo nụ cười thản nhiên nói.

“Chờ hai ngày?”

Bích Hổ rõ ràng là hơi sửng sốt: “Các cô vẫn chưa nói với cô ấy à?”

“Trước đó không biết có nên nói với cô ấy hay không?”

Trần Tinh cười nói: “Đối với chúng tôi, anh có thể sống sót trở về cũng là một chuyện không lường trước được.”

Bích Hổ: “. . .”

Trên mặt của gã bỗng lộ ra nét tươi cười, một lát sau lại thu lại, qua nửa ngày gã mới rùng mình một cái.

“Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận