Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 448: Chỉ có đầu là của mình (2)

Người thanh niên ở bên sửa lại: "Chú ơi, đó là ô nhiễm."

"Im miệng."

Lão Chu mắng cậu một câu, rồi nói lại: "Vừa rồi nếu không nhờ anh chàng này, hai bọn tôi có khi đã bị treo trên cây rồi, cậu ấy cũng đi thành phố trung tâm, mọi người tụ tập đi chung, ít nhiều cũng có thêm người giúp đỡ, chuyện này cũng không cần các anh lo, lát nữa tôi sẽ đi nói chuyện với đầu xe là được..."

Giải thích đơn giản xong, chiếc xe đã được khởi động lại.

Hai người này cứ như là ám tiêu, nhìn thấy Lục Tân chỉ có một người, cũng không nói nhiều thêm, lại chui trở lại lùm cỏ ở hai bên.

Lục Tân đi theo xe tải, lái thẳng vào khu vực dịch vụ, liền phát hiện đoàn xe này có quy mô không hề nhỏ.

Có hơn 20 chiếc xe tải cải tiến cao lớn đậu thành một hàng ngay ngắn.

Những chiếc xe tải này có kích thước lớn hơn gấp đôi so với những chiếc xe tải mà giờ họ đang lái, đây mới là phương tiện chuyển hàng chính của họ.

Chiếc xe chở hàng mà hai chú cháu họ lái thực ra chỉ là xe công trong cả đoàn xe, thường dùng để chở hàng hóa cần điều chỉnh giữa các xe tải trọng lớn hoặc dùng để giao dịch với các điểm tập kết xung quanh.

Khi xe hàng dừng nghỉ, đám lão Chu mới lái chiếc xe nhỏ này đi tìm tòi ở các làng xung quanh.

Ngoài những chiếc xe chở hàng này, bọn họ còn có rất nhiều xe máy cũng đậu ngay ngắn thành từng hàng ở bên cạnh.

Chúng đều được lái bởi đội bảo vệ và đội tìm đường.

Đoàn xe sau mặt trăng máu đều thực hiện nhiệm vụ của mình, đó là tất cả những gì cần thiết.

Lúc này tại bãi đất trống trong khu dịch vụ, một đống lửa đã được đốt lên, bên cạnh được dựng từng hàng những chiếc lều, đám người bên cạnh lều vừa nướng thịt không rõ nguồn gốc vừa uống rượu nói chuyện, cũng có một số người trực tiếp nằm trong buồng lái lặng lẽ hút thuốc lá tự cuốn.

Sau khi lão Chu dừng xe, cũng không vội dỡ hàng ngay mà chào Lục Tân trước rồi đi tới sảnh khu dịch vụ.

Vừa bước vào đại sảnh đã thấy bên trong trống không, đồ đạc trong sảnh đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, những chiếc bàn ăn dài và băng ghế được xếp chồng lên tường một cách hỗn loạn. Ở giữa sảnh, một chiếc lều cũng được dựng lên và được đốt một đống lửa.

Lúc này, bên cạnh ánh lửa có mấy người đang nhỏ giọng bàn luận chuyện gì đó.

"Hê hê……"

Lão Chu tươi cười cầm chiếc gương thử đồ cao nửa người vừa xuống xe tải, trên gương vẫn còn in một chữ "Hỷ" lớn màu đỏ, bước tới chào hỏi: "Đầu… đầu xe, nhìn xem tôi đã mang đến cho cô thứ gì tốt này... "

Ông ta còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên một chiếc khăn bẩn thỉu hôi hám được ném tới, trực tiếp dính vào mặt ông ta.

Trước cửa lều, một người phụ nữ chân dài khỏe mạnh nhảy dựng lên, trên tay cầm một cây gậy trúc hùng hổ đâm vào người Lão Chu: “Chết tiệt, ông còn biết quay về hả, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến mấy thứ đồng nát đấy, nếu thật sự xảy ra việc gì thì mọi người có tìm ông được không hả? "

"Đi tìm ông lại làm chậm trễ thời gian giao hàng. Ông có chịu trách nhiệm nổi không?"

"Ai dà... đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nếu không thì tôi đã sớm quay lại rồi..."

Lão Chu xoay người, nghiêm túc đưa lưng chịu thêm hai phát đánh, sau đó tiếp tục tươi cười bê chiếc gương thử đồ qua.

"Đây là để biếu cho đầu xe, tôi đã xem kỹ rồi, vẫn chưa bị vỡ..."

Nói xong, ông ta lại tránh qua một bên, lộ ra Lục Tân đang đi theo phía sau, nói: "Còn có chuyện này muốn nói với đầu xe, vừa nãy bọn tôi bị lạc đường, tất cả đều nhờ anh chàng đến từ Thanh Cảng này giúp đỡ, nếu không chắc bọn tôi đã bị “ma đưa” đi mất rồi,... Anh chàng này đang đến thành phố trung tâm công tác, lại đi có một mình, bất tiện đủ đường, nên bọn tôi đã rủ cậu ấy về cùng luôn, cho cậu ấy theo đoàn chúng ta luôn được không?”

"Cái quái gì cơ?"

Đầu xe hơi nhíu mày nhìn qua Lục Tân: "Lượn giang hồ hả?"

Lục Tân cũng ngẩng đầu nhìn lên cô, đầu xe là một người phụ nữ cao không dưới 1 mét 75.

Một chiếc quần skinny jean ôm lấy đôi chân dài, trên quần quấn vài dải vải màu xám cực kỳ bắt mắt.

Cô ấy trông khoảng hơn ba mươi tuổi, các đường nét trên khuôn mặt của cô đặc biệt ưa nhìn.

Có lẽ là do quanh năm đi lại ở nơi hoang dã, làn da của cô trông hơi có vẻ thô ráp, trên mặt còn có vết sẹo.

"Anh làm cái gì?”

Đầu xe nhìn Lục Tân từ trên xuống dưới, dường như thấy anh không giống cái loại chuyên đi lừa bịp kia, cau mày hỏi.

"Xin chào, tôi tên là Lục Tân, tôi đang đi thăm họ hàng ở thành phố trung tâm."

Lục Tân thành thật trả lời, trên mặt mang theo nụ cười, tiến lên hai bước duỗi tay ra.

Xoạch.

Phía sau đầu xe chân dài, hai người đàn ông im lặng lập tức sờ sờ eo, lộ ra cái chuôi súng đen nhánh.

Đầu xe cũng không bắt tay với Lục Tân, cau mày nói: "Anh chỉ đi một mình như vậy từ Thanh Cảng đến thành phố trung tâm sao?"

"Cái này……"
Bạn cần đăng nhập để bình luận