Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 847: Một cọc hai mươi vạn! (1)

Lần này, không những phái những người không có chuyên môn đến đây chi viện, mà cả trình tự cũng giảm thiểu rất nhiều.

Lục Tân vẫn nhớ lần đầu tiên anh tham gia xử lý ô nhiễm đặc biệt, Bích Hổ đã hướng dẫn anh trình tự tiêu chuẩn một lần.

Những nhiệm vụ tiếp theo, việc chia sẻ tư liệu nhiệm vụ, và cả kết nối với chuyên viên phân tích thông tin, và chấp hành nhiệm vụ, gọi tổ chi viện đi vào, sau khi nhiệm vụ kết thúc, tìm ra logic và kiểm tra đo lường, viết báo cáo nhiệm vụ, và quan trọng nhất là tính toán thù lao của nhiệm vụ linh tinh đều vô cùng rõ ràng.

Nhưng bây giờ, khi anh xử lý xong nhiệm vụ, thế mà chỉ báo với Hàn Băng một tiếng là đã có thể để người khác tiếp nhận...

Mà họ cũng không thúc giục báo cáo nhiệm vụ.

Cũng không ai nhắc đến phân đoạn kiểm tra đo lường logic.

Quan trọng nhất chính là...

… Vì sao lại không nói gì về chuyện thù lao thế nào cả vậy?

… Sẽ không đến mức ăn chặn của mình đó chứ?

Thật ra Lục Tân rất muốn hỏi một chút, nhưng thân phận bây giờ của anh không giống trước, dù sao trên danh nghĩa anh cũng là nhân tài đặc biệt cấp bốn, nhưng thực chất đã lên cấp năm, dù sao anh cũng phải biết rụt rè, không thể ngày nào cũng hỏi những chuyện như thù lao cứ như là anh thiếu tiền vậy.

Đương nhiên đúng thật là anh không có tiền.

Nhưng dù sao một thời gian nữa anh còn phải đến thành phố trung tâm, đến lúc đó có thể ngầm thúc giục một chút cũng được!

Vì thế anh đã thành thật trở về nhà, rồi ngày hôm sau vẫn đi làm bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngày đầu tiên đi làm, trong công ty rất là bình thường, chỉ loáng thoáng như đang lan truyền tin tức nào đó.

Ngày thứ hai đi làm, rõ ràng trong công ty đã hơi hỗn loạn, dường như có không ít người nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái…

Ngày thứ ba, mới vừa vào văn phòng thì Chủ nhiệm Lưu đã nóng lòng không chờ nổi đi đến gõ cửa văn phòng anh.

“À thì… Tiểu Lục à...”

Chủ nhiệm ngồi nửa mông trên ghế nhỏ cạnh bàn làm việc Lục Tân, trên trán túa đầy mồ hôi.

Rồi cẩn thận hỏi: “Phó tổng giám đốc công ty chúng ta đi đâu rồi?”

“Hửm?”

Lục Tân thấy hơi ngạc nhiên liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Lưu một cái.

Chủ nhiệm Lưu có hơi sợ hãi, vòng eo mập mạp đã hơi nhấc lên một chút, ngồi thẳng lưng, nói: “Đây không phải tôi hỏi đâu.”

“Chủ yếu là gần đây ban lãnh đạo tập đoàn gọi đến hỏi thăm, gọi điện cho giám đốc, mà giám đốc không nghe máy.”

“Tôi nhớ lại, ngày hôm đó cậu và phó tổng giám đốc Tiêu đã ra khỏi công ty cùng nhau, cho nên đến hỏi cậu một chút…”

“Nếu không biết thì thôi quên đi...”

Rồi ông ta muốn đứng dậy ra về.

Lục Tân đã kịp phản ứng lại, xua tay nói: “Ngồi xuống.”

“Ồ!”

Chủ nhiệm lại ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc lắng nghe.

“Thái độ của chủ nhiệm với nhân viên càng lúc càng tốt…”

Lục Tân nghĩ thầm trong bụng.

Anh cũng biết gần đây phó tổng giám đốc Tiêu đã đi đâu.

Sau khi giải quyết xong chuyện Cao Nghiêm, tuy rằng trước khi anh ra về đã xác định nguồn lây nhiễm tinh thần và người bị ô nhiễm đã không còn vấn đề gì. Nhưng theo trình tự thì đám người phó tổng giám đốc Tiêu và Cao Nghiêm nhất định phải bị cách ly để kiểm tra đo lường một thời gian.

Cho đến khi xác định họ không có vấn đề gì mới có thể thả người ra.

Nói không chừng còn phải xóa ký ức nữa.

Chỉ là bình thường thì tốc độ kiểm tra đo lường rất nhanh, khoảng một ngày một đêm. Nhưng bây giờ có lẽ vì thành phố Thanh Cảng đang khá bận, có thể cần phải mất hai ba ngày kiểm tra đo lường.

Với lại, nhờ có chủ nhiệm hỏi anh thì anh mới nhớ tới chuyện này.

Chẳng trách dạo gần đây anh cảm thấy yên tĩnh vô cùng.

Ngày thường có phó tổng giám đốc kiêm chủ tịch tương lai ngồi phòng bên cạnh, anh chơi game xếp hình Tetris cũng không yên lòng.

Suy nghĩ những chuyện có thể nói và không thể nói, rồi anh mỉm cười: “Anh ta không sao, chắc gần đây anh ta đang nằm ở bệnh viện nào đó.”

Nói bệnh viện nào đó là bởi vì Lục Tân cũng không biết địa chỉ cách ly cụ thể là ở đâu.

Nếu muốn biết rõ thì cần phải gọi điện thoại hỏi thăm, không đáng.

Ngoài ra, nếu theo trình tự thì phó tổng giám đốc Tiêu vẫn có thể liên lạc với người nhà.

Nói cách khác, chắc là bây giờ chủ tịch đã biết anh ta đang cách ly ở đâu.

Theo lý thuyết thì chủ tịch nên thông báo cho các cấp lãnh đạo trong công ty, nhưng nhớ bữa cơm lần trước, nghe ý của phó tổng giám đốc Tiêu thì bây giờ chủ tịch còn đang bị đả kích nặng vì người vợ trẻ tuổi của ông ta ám hại phó tổng giám đốc Tiêu rồi bị nhốt vào trong tù, dạo gần đây luôn chú tâm điều dưỡng, không quan tâm đến chuyện bên ngoài.

Cũng có thể là vì không còn tâm trạng quan tâm nên mới quên thông báo cho ban quản lý công ty.

“Bệnh viện?”

Chủ nhiệm vừa nghe đã thấy hoảng hốt.

Sau đó cẩn thận lén nhìn nhân viên ưu tú này một cái.

Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Nghe nói lúc anh mới vừa quen phó tổng giám đốc Tiêu, anh đã làm cho một thư ký của phó tổng giám đốc Tiêu nằm trên cáng vào bệnh viện.

Rồi chưa tới vài ngày, lại nghe nói mẹ kế của phó tổng giám đốc Tiêu bị nhốt vào tù, nghe đâu chuyện này cũng có liên quan trực tiếp đến anh.

Mà bây giờ, anh mới vừa đi thăm người thân về đã đưa phó tổng giám đốc Tiêu vào bệnh viện nữa à?

Chuyện này…

… Nếu vậy chẳng phải thêm vài ngày nữa thì đến lượt cả cái công ty này sao?

“Sao vậy?”

Lục Tân nhận thấy chủ nhiệm đang hoảng sợ, anh quay đầu lại nở nụ cười tiêu chuẩn nhìn ông ta.

Tim chủ nhiệm suýt thì ngừng đập, cuống quít xua tay: “Không sao không sao, ở bệnh viện cũng được, ở bệnh viện khá tốt…”

“Đúng không?”

Lục Tân cười phối hợp, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.

Sau đó anh hơi ngả người ra sau, dựa lên lưng ghế, mỉm cười nói với chủ nhiệm: “Thật ra tôi cũng có vài vấn đề vừa hay muốn tìm chủ nhiệm đó, từ khi tôi đi thăm người thân về cũng đã qua mấy ngày rồi, thế mà ông vẫn mãi chưa giao công việc cho tôi, tôi cảm thấy rất buồn đó…”

“À…”

Chủ nhiệm giật mình sợ hãi, trong ánh nhìn của ông thì nụ cười của Lục Tân có hơi quái dị, nó dần phóng đại to như một ác ma.

“Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi đi sắp xếp ngay…”

Chủ nhiệm gần như là muốn trốn ra khỏi văn phòng, lông tơ trên cánh tay dựng hết cả lên.

“Trong tay luôn có chút việc bận rộn mới tốt…”

Lục Tân nhìn theo bóng lưng đi ra ngoài của chủ nhiệm, trong lòng thầm nghĩ ngày nào cũng chơi ngày chơi game xếp hình Tetris không phải là cách.

Nếu tiếp tục làm vậy thì lúc anh nhận tiền lương sẽ thấy chột dạ lắm…

Có điều anh không biết đó là sau khi Chủ nhiệm Lưu về tới văn phòng đã lập tức lấy khăn giấy lau sạch mồ hôi trên trán, sau đó chóng mặt ngồi một lúc lâu trên ghế rồi mới hạ quyết tâm gọi thư ký Tiểu Trương của mình vào.

“Cậu mau đi kiểm tra các dự án ngon ăn nhất trong công ty…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận