Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 696: Bài ca truy điệu cái chết (2)

“Phù, ít nhiều gì trong lòng cũng thoải mái hơn một chút rồi!"

Lục Tân nhìn về phía nhà máy này, cảm thấy rất vừa lòng.

Anh vô cùng xác định, vùng nhà máy này, không còn khả năng khiến người ta nhìn ra đây là nhà máy nữa.

Tất cả máy móc đều đã bị phá hủy, các loại dụng cụ tinh vi, cũng đã trở thành đồng nát.

Không thể không thừa nhận, dụng cụ càng tinh vi, khi bị phá hủy càng dễ khiến người ta nảy sinh một loại cảm giác thỏa mãn.

“Chơi đủ rồi chưa?”

Mẹ ở trong dây điện liên tục lập lòe tia lửa, nhìn Lục Tân, cha, và em gái phá hủy vùng nhà xưởng này, còn hủy đến vui vẻ như vậy, có loại cảm giác cưng chiều bất đắc dĩ, bà nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Nhìn có vẻ như người bạn mà mẹ kết bạn ngày trước, gần đây cũng gặp phải một chút chuyện phiền toái rồi, đối với bà ấy mà nói, bị người ta rút sức mạnh ra như vậy, có lẽ không khác gì cảm giác bị lăng trì nhỉ?”

Lục Tân hít vào một hơi thật sâu, nói: “Vậy, thân là hàng xóm, có phải chúng nên đi thăm bác ấy một chút hay không?”

"Cũng đúng đó…”

Mẹ vui vẻ liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, bà đặc biệt thích cách Lục Tân nói chuyện với mình như này.

“Chẳng qua…”

Đôi mắt đẹp của bà hơi hơi xoay tròn: “Trước khi đến thăm người bạn cũ này, những người bạn vừa mới tìm đến cửa bên ngoài kia, giải quyết sao bây giờ?”

Lục Tân cũng ngẩng đầu, nhìn vách tường rách nát xung quanh của nhà xưởng một chút, nói: “Tới đủ chưa?”

Mẹ nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Hẳn là còn có những người khác, nhưng ít nhất, mấy người họ dám lại gần đây.”

Lục Tân gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn lại, phía trên nhà xưởng có rất nhiều dây điện rủ xuống, nhiều đến mức lộn xộn.

Anh quay đầu liếc mắt nhìn em gái một cái, ý kiến của hai người nháy mắt đạt thành nhất trí, em gái cười hì hì vươn tay nhỏ ra.

Lục Tân bắt được tay nhỏ của em gái xong, thân hình cũng cùng lúc trở nên linh hoạt và nhanh lẹ, kéo lấy dây điện buông xuống một cái, thân hình anh nhẹ nhàng, nhanh chóng leo lên trên đỉnh khung. Xuyên qua một cái động bị vỡ trên trần nhà máy, đứng ở trên đỉnh.

Mưa bụi lạnh lẽo tái tê nhỏ giọt trên mặt trên người anh, bốn phía là ánh đèn trắng bệch, xuyên thấu qua màn mưa, đan chéo chiếu đến đây.

Ánh mắt anh như có thể xuyên thấu ánh đèn, trực tiếp nhìn ra xung quanh.

Chỉ thấy, lúc này, ở xung quanh hố to đã vây đầy từng đám người chết.

Bọn chúng, người chen người, chất phác lại cứng đờ đứng ở bên cạnh hố to, tĩnh lặng không một tiếng động, từ rất xa nhìn lại, thật giống như trong khoảng thời gian ngắn ngủi mình tiến vào nhà máy ấy, một mảnh rừng rậm tươi tốt xung quanh cái hố to này cũng đã lặng yên không một tiếng động nhô ra.

Điên cuồng lại lạnh lẽo, âm u.

“Có người sống ở bên kia không?”

Ánh mắt của Lục Tân quét qua quét lại trên khu rừng người chết này, rồi lại cố định ở một chỗ, sau đó cao giọng hô:

“Có muốn tự thú hay không?”

“Theo quy củ, tôi muốn hỏi một tiếng…”

Tận sâu trong khu rừng người chết, tựa hồ có người khe khẽ cười một tiếng.

Chợt, loáng thoáng, trên mảnh đất hoang dã gió thảm mưa sầu này, vậy mà lại có tiếng âm nhạc mềm nhẹ vang lên, như là hộp nhạc tiện nghi nào đó đang chuyển động, bên trong còn chen lẫn tiếng khóc thút thít nho nhỏ của một giọng nữ nào đó, từ từ, chậm rãi quanh quẩn giữa cánh rừng người chết này.

“Linh hồn màu trắng, thân thể thối rữa; tâm linh buồn khổ, người tuyệt vọng.”

“Địa ngục nhìn lên, thần chỉ dẫn; bò ra quan tài, vĩnh hằng buông xuống…”

Tiếng âm nhạc cũng không vang dội, nhưng ở trong đám đông im lặng xung quanh, lại truyền đi rất xa.

Tiếng ca mang theo giọng điệu trầm bổng kích động, từ bật ra rất nhanh, hơn nữa, rất rõ ràng, như là có một loại bệnh trạng cuồng nhiệt nào đó.

Lục Tân không biết nên hình dung cụ thể đó là cái gì, ngược lại chỉ mơ hồ nhớ rõ, trước kia, lúc còn ở Thanh Cảng, anh từng gặp cảnh có người đưa ma, khi đó, người phụ nữ giúp nhà đám khóc tang kia hình như chính là dùng giai điệu như vậy, dùng sức kéo dài giọng, nửa khóc nửa đọc, tựa hồ có chút buồn cười.

Lúc mà tiếng ca này vang lên, cánh rừng người chết xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Như là cuồng phong bỗng nhiên dừng lại.

Thị lực của Lục Tân rất tốt, trong phạm vi anh có thể nhìn đến, ở chỗ cách mình gần nhất kia, có một người chết nhìn qua vóc người còn khá nhỏ, đó là một bé gái, trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch ấy, bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước mắt trộn lẫn máu, thuận theo khuôn mặt chảy xuống.

Sau đó, môi cô bé run rẩy, cũng mở miệng hát theo.

Tiếng khóc đơn điệu, chậm rãi tụ hợp ngày càng nhiều, ngày càng lớn.

Càng ngày càng nhiều người không biết là do tự nguyện hay do đã chịu ảnh hưởng gì đó, cũng hát theo tiếng ca ấy.

Không biết có phải vì dây thanh đã bị tổn hại, hay là có nguyên nhân gì khác hay không, mà tiếng ca của bọn họ nghẹn ngào đến mức khó nghe.

Hoàn toàn không đúng nhịp.

Nhưng Lục Tân còn có thể nghe ra được, trong tiếng ca ấy, có một loại cảm giác âm trầm cùng quỷ dị bất thường.

Rẹt rẹt.

Mà theo tiếng ca kia vang lên, Lục Tân còn nhìn thấy trong không khí xung quanh, có thêm rất nhiều gợn sóng vặn vẹo, từng thể tinh thần tái nhợt từ trong thân thể ngăm đen khô quắt kia bò ra, giống như là cảnh mình nhìn thấy trên người nhân viên ở điểm tra lúc trước vậy, những tinh thần thể tái nhợt kia, một nửa bò ra thể xác, còn một nửa còn lại, lại đang kéo dài ra, kết hợp với các tinh thần thể khác.

Có một loại cảm giác thống hận và oán độc vô tận được nuôi nhưỡng phát ra từ trên người bọn họ.

Lục Tân đang ở trong trung tâm của cái lốc xoáy này.

Anh cảm nhận được một loại áp lực mạnh mẽ tràn về phía mình từ bốn phương tám hướng, trái tim như bị đập ra một cái lỗ vậy.

Sự đau thương của những tinh thần thể đó, đã ảnh hưởng đến anh rồi.

“Thật đáng sợ mà…"

Lục Tân cúi đầu, chậm rãi nói.

Ngay ở bên cạnh anh, cách đó không xa, trên mặt mẹ lại mang theo nụ cười mỉm, nhẹ giọng nói: “Con thật sự biết thấy sợ hãi sao?”

“Đúng vậy.”

Lục Tân khẽ trả lời: “Con thường xuyên cảm thấy sợ hãi.”

Vừa nói, anh vừa chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên: “Nhưng không phải là vì quái vật tinh thần gì đó.”

“Mà là, trước nay con chưa từng nghĩ rằng, có vài người có thể xấu xa đến mức này…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận