Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 431: Xin đừng làm tổn thương tôi (1)

“Lát nữa mình phải thông báo cho Hàn Băng một tiếng. Điểm tập hợp này đã không phải nơi an toàn nhất nữa rồi…”

Lục Tân lặng lẽ cất cuốn sổ nhỏ vào, trong lòng thầm nghĩ: “Còn may người tới là mình, nếu là người khác tới thì phải làm sao bây giờ?”

“Anh trai, em có thể chơi đồ chơi này một lát không?”

Em gái treo ngược người từ nóc nhà xuống, ghé vào phía trên khung cửa nhìn chằm chằm vào những người đang đến gần. Cũng không biết từ khi nào cô đã đổi thành một khuôn mặt tươi cười đáng yêu mà vui mừng khẽ gào lên với Lục Tân, còn xen lẫn một chút làm nũng…

Ở bên cạnh cô, con chó nhỏ không có da hung dữ trừng mắt, chiếc lưỡi đỏ như máu vắt sang một bên miệng.

“Em còn như vậy anh sẽ phê bình em…”

Lần này Lục Tân không nuông chiều cô mà nghiêm mặt lại.

Dạo gần đây em gái được chiều hơi quá, từ sau lần trước ôm cô một lần thì cảm thấy cô hơi được đà lấn tới.

Không chỉ bình thường không đi cùng mình lên đường mà còn hơi tham lam.

Nếu như không nhân lúc cô đang nhỏ tuổi mà chấn chỉnh, dạy dỗ cô thì sau này lớn lên chắc chắn sẽ đi chệch.

“Hừ.”

Em gái tức giận, hơi dùng sức đè con gà đang kêu thảm thiết trong tay một cái.

Còn con chó không có da kia thì bị dọa sợ đến mức kẹp chặt đuôi, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn phong cảnh trong thôn.

“Cậu muốn làm gì?”

Bà cụ nằm trên giường thấy Lục Tân chỉ là bình tĩnh cất cuốn sổ nhỏ đi, rồi nói phê bình gì đó với không khí.

Cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nhưng bà ta cũng không để ý, cũng không hỏi, chỉ là nụ cười lạnh lùng trên mặt đã giảm bớt, hạ giọng hỏi.

“Nói chuyện với bọn họ cho tốt thôi…”

Lục Tân nói nghiêm túc, đồng thời xách chiếc túi của mình lên.

Lúc này, tất cả tiếng bước chân bên ngoài phòng đã biến mất. Nhưng trong bầu không khí yên tĩnh đến vô cùng ở thôn nhỏ này, thậm chí tiếng gà gáy chó sủa đều không có lại nghe thấy có thật nhiều tiếng hít thở hoặc cao, hoặc thấp khác nhau ở bên ngoài.

Chúng nó đè nén, lộn xộn, giống như những chiếc ống bễ.

Những chiếc ống bễ đó bao vây căn nhà nho nhỏ này lại, mang theo một cảm giác âm u không nói nên lời.

“Trương Đại Toàn, các người không thể hại anh ta. . .”

Bà cụ liếc mắt nhìn Lục Tân liếc mắt, bỗng nhiên quay mặt về bên ngoài hô to: “Anh ta có thể giúp chúng ta xem bệnh…”

“Anh ta vừa nói đều là tội lỗi của người phụ nữ kia. Các người phải xử lý người phụ nữ kia“ hướng về bên ngoài hô lên: “Anh ta có thể giúp chúng ta xem bệnh. . .”

“Im miệng. . .”

Bên ngoài có người tức giận mắng to, cầm một cục đá dùng sức đập vào trên cửa sổ.

Cụ già lúc trước chỉ đường cho Lục Tân lên trong đám người nhẹ giọng nói: “Khách có ở đây không?”

“Vị khách này, mời anh ra đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh…”

Trong lúc ông ta gào thét, bên cạnh ông ta có hai người đàn ông dáng người lực lưỡng.

Một người cầm trong tay một con dao phay, một người cầm một bình xịt dài tự chế, nhìn chòng chọc vào trong căn nhà.

Những người xung quanh thì lặng lẽ đến gần.

Mấy người phía trước đã rón rén đi về phía chiếc xe máy của Lục Tân đang đỗ ngoài cửa.

Cũng đúng lúc này, Lục Tân thở một hơi, mang theo cái túi, đẩy cửa phòng ra.

Soạt. ..

Ánh đèn trong phòng cũng theo bóng lưng của Lục Tân mà tràn ra ngoài, những người tập hợp bên ngoài đồng thời lùi lại một bước.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào trên mặt Lục Tân.

Nhưng bởi vì Lục Tân đúng ngược sáng nên bọn họ đều không nhìn rõ nét mặt của anh.

Chỉ có thể nghe thấy giọng nói anh cất lên rất bình tĩnh mà điềm đạm:

“Tôi chỉ là một khách trọ, sáng mai sẽ đi, không hề có ác ý với các người.”

“Coi như ăn cơm, uống nước của các người thì tôi cũng sẽ trả tiền. Cho nên, xin các người đừng làm tổn thương tôi.”

“Hoang dã cũng không phải là nơi không có pháp luật, nên tuân thủ nghiêm pháp luật.”

“Hơn nữa, tôi là Thanh Cảng người, có bối cảnh. . .”

Không có ai nghe lời anh. Từ sau khi lùi một bước ngay lúc ban đầu thì bọn họ lại bắt đầu từ từ tiến về phía trước.

Lục Tân nói tiếp: “Huống hồ, tôi còn định giải quyết vấn đề cho các người. Vì các người đều đã bị ô nhiễm, cho nên…”

Anh cố gắng làm cho giọng nói của mình mềm mỏng, bình tĩnh để tránh gây nên địch ý không cần thiết.

“Mẹ nó anh nói ai có vấn đề?”

Lúc này, người đàn ông lực lưỡng cầm bình xịt đứng đằng sau cụ già cái kia lập tức hô to: “Xử hắn!”

Theo sự thôi thúc của hắn, có những người tính tình nóng nảy lập tức dùng sức ném đồ vật trong tay về phía trước.

Trong số đó có một người cầm bó đuốc trong tay, xen lẫn giữa dao phay, búa và hòn đá cùng bay đến trước mặt Lục Tân.

Ánh lửa chiếu sáng mặt anh.

Lúc này mới phát hiện ra, vừa rồi Lục Tân nói chuyện rất khách sáo nhưng trên mặt thật ra không có một chút ý cười nào.

Đón những đồ vật bay đến trước mặt, cơ thể Lục Tân uốn éo một lúc. Nhìn sơ qua động tác của anh rất không phù hợp với lẽ thường, nhưng hết lần này đến lần khác lại cực kỳ tinh tế, bước chân gần như không hề di chuyển một bước nào nhưng cơ thể lại vặn vẹo tránh khỏi tất cả những thứ đồ đó.

Sau đó anh một lần nữa đứng vững, đưa tay vào trong túi móc. Lúc đưa tay ra, trong tay anh đã cầm thêm một cây súng lục ổ quay.

Lục Tân nâng súng lên, họng súng tóe ra tia lửa.

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận