Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1166: Nhóm người bệnh thần kinh trong thành phố Hỏa Chủng (1)

"Người trên nóc nhà nghe đây, lập tức dừng lại, chờ nhân viên chấp pháp tới thẩm vấn."

"Nếu phản kháng hay chạy trốn, các người sẽ bị vũ lực nặng thanh trừ..."

Lúc họ đang ngẩn người, trực thăng trên đỉnh đầu đã nhanh chóng tới gần, có tiếng loa phóng thanh từ đó truyền xuống. Đồng thời, mượn ánh đèn đang chiếu tán loạn, họ có thể thấy được trên trực thăng có súng trường bắn tỉa rất dài vươn ra từ trong buồng lái. Bên dưới trực thăng còn treo nòng súng thành từng chùm đen ngòm đang nhắm về phía bọn họ.

Hai người còn mơ hồ nghe thấy dưới lầu có người lớn tiếng hét to: "Đã phát hiện nghi phạm đặc biệt nghiêm trọng và đồng bọn..."

"Khởi động nhiệm vụ khẩn cấp cấp một, lập tức tiến hành bắt giữ..."

Trên đầu, đèn chiếu xa của trực thăng sáng trưng, phía dưới là người của đội chấp pháp đội, chắc đã theo từ chỗ mà Dracula ném xác tới đây. Xa hơn là một nhóm bộ đội khẩn cấp đặc biệt trang bị vũ trang hạng nặng, đó chắc hẳn là bộ đội khẩn cấp phát hiện ra chuyện Dracula dẫn anh vào thành phố có vấn đề. Còn phòng khách sạn dưới chân, thì có một đội nhân viên phòng cảnh vệ Hỏa Chủng phát hiện ra chuyện tiền giả...

"Tôi chỉ là xông qua một cái trạm gác mà thôi, sao lại thành đồng phạm vụ án nghiêm trọng được?"

Lục Tân phát điên nhìn Dracula, rất muốn hỏi người làm việc đáng tin này: "Tại sao cô làm toàn bộ thành phố loạn như vậy, còn có thể gọi tới nửa lực lượng và cả một chi quân đội chuyên nghiệp chạy tới bắt chúng ta?"

Nhưng vừa quay lại, anh lại thấy cô đang kéo vali bỏ chạy.

Mái tóc vàng bay bay, không hề nhuốm bẩn.

"Cô..."

Lục Tân không nói gì, liền nghe thấy phía trên có người hét lớn: "Lập tức bỏ ngay ý đồ chạy trốn, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng..."

"Còn chạy?"

"Bắn súng!"

"Pằng..."

Một viên đạn vô cùng mạnh bắn vào ót Lục Tân.

"Ui..."

Ánh sáng mạnh khắp nơi đang chiếu thẳng về phía Lục Tân, thậm chí anh còn không nhìn thấy viên đạn bay tới. Nhưng cho dù đầu óc anh phản ứng không kịp, thân thể cũng rất tự nhiên phản ứng, nghiêng một cái khiến viên đạn xẹt qua vai trái.

Tiếng súng "Pằng" vang lên, một viên đạn cùng bay qua đỉnh đầu anh, nặng nề bắn vào lớp tường đá trên nóc nhà.

"Sao lại nổ súng?"

Đầu Lục Tân nghiêng trở về, vừa sợ vừa giận, thậm chí còn muốn nói đạo lý với tay súng bắn tỉa trên trực thăng.

"Không phải nên kêu bỏ vũ khí xuống đầu hàng trước sao?"

"Hơn nữa là cô ta chạy trốn, sao không bắn cô ta?"

Nhưng đột nhiên gặp người có trình độ đáng sợ, anh trở lại dáng vẻ tức giận đã dọa người trên trực thăng.

Không đợi anh nói ra đã nghe được tiếng súng đang liên tiếp nã ra, một làn đạn đột nhiên quét xuống phía nóc nhà mà anh đang đứng, cát và đá xung quanh vì vậy mà văng khắp nơi, giống như đang đứng ở ngoài một nồi nước sôi...

"Không thể nói rõ điều này..."

Lục Tân có thể cảm nhận được đạn đang đan xen, xé rách không khí xung quanh anh.

Nhìn bên dưới làn đạn dày đặc như vậy cũng không an toàn, anh đành phải kéo hành lý đuổi theo Dracula.

Chỉ là trong lòng anh trào dâng cảm giác bị bắt nạt: "Tôi chỉ là xông vào một cái trạm gác thôi mà..."

Cùng một thành phố, thời gian khác nhau, vô số sự kiện xảy ra.

Người phụ nữ tao nhã mặc váy đỏ, đôi chân trắng và thon dài đứng dưới ánh đèn trong nhà có tông màu tối. Trong lòng bàn tay cô ta đang nâng ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lắc lư, lười biếng tựa vào lưng sô pha, nhìn người đàn ông trẻ tuổi quần áo chỉnh tề phía đối diện, nhẹ nhàng mỉm cười.

Người đàn ông trẻ tuổi đan chéo hai tay, si mê nhìn cô ta, nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã thích em rồi. Không, phải nói là say đắm. Tôi không biết cô đến từ đâu, cũng không biết thân phận là gì, nhưng khí chất và dáng vẻ của em nhất định là một vị công chúa chân chính. Tôi nghĩ, chuyện duy nhất tôi không bao giờ hối hận trong cuộc đời này chính là đưa em đến nơi này..."

Người phụ nữ mặc váy đỏ che miệng cười, nói: "Anh nói dễ nghe như vậy, vậy chén rượu vang đỏ này, tôi nhất định phải uống?"

Người đàn ông trẻ tuổi ân cần nâng chén, chạm vào chén rượu của cô, cười nói: "Đương nhiên. Tuy rằng ở trước mặt một mỹ nữ nói ra giá trị của bình rượu này thì có chút mất thân phận, nhưng tôi vẫn muốn nói. Bình rượu vang đỏ này chỉ còn mấy bình còn sót lại trên thế giới. Cho dù trước khi sự kiện trăng máu xảy ra, nó cũng là một trong những vật phẩm đấu giá đắt nhất thế giới..."

"Đây là kho báu của tôi, cũng chỉ có rượu vang đỏ trân quý như vậy, mới có thể xứng với thân phận của em..."

Ánh mắt người phụ nữ hơi sáng lên, dịu dàng nhìn anh: "Uống chén rượu này, chuyện gì sẽ xảy ra?"

Nụ cười của người đàn ông rất đẹp, đôi mắt ấm áp: "Nhất định sẽ rất thú vị."

Người phụ nữ nở nụ cười, bỗng nhẹ nhàng đứng dậy, trên váy vẽ ra một cái vòng tròn nho nhỏ, tựa vào cửa sổ khách sạn, đằng sau là sự phồn hoa của thành phố này. Cảnh tượng này giống như một vị tinh linh, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt đắm đuối.

Sau đó, cô nâng ly lên, uống cạn, ánh mắt nhanh chóng trở nên mê ly.

"Thật tốt quá..."

Người đàn ông mỉm cười đứng dậy, vỗ nhẹ tay.

Người phụ nữ đứng bên cửa sổ, nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ, trong ánh mắt mơ hồ hiện ra một cái gì đó khác lạ.

Hấp dẫn, điên cuồng, và khêu gợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận