Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 522: Mục đích của Triệu Hội (1)

Bị một đám cảnh sát súng ống đầy đủ chĩa súng vào nên đám người không dám thở mạnh một cái.

Dường như thế này còn áp lực hơn là lúc đối mặt với quái vật nữa.

Chủ yếu là lúc đối diện với quái vật, bọn họ còn dám rống hai tiếng, thậm chí còn dám trưng ra dáng vẻ cầm đao chặt đối phương nữa, nhưng thế giới sau sự kiện mặt trăng máu, họ không dám làm như thế sau khi đối diện với cảnh sát nữa, không chừng chỉ cần hơi trừng mắt thôi, người ta sẽ coi mình là một tên điên mà đuổi đánh rồi...

Cao Đình cũng sửng sốt một chút, mới vội vàng kêu lên: "Sao có thể được chứ, đó là hiểu lầm!"

"Hiểu lầm gì đó, người tố cáo cô ở ngay đây này, tự nói với anh ta đi!"

Cảnh sát trưởng cầm loa lớn nói to, rõ ràng không để cho mình bị đẩy lòng vòng, miệng lạnh mặt lạnh, quát: "Bắt toàn bộ lại cả đi!"

Một đám nhân viên cảnh sát lập tức ghìm súng, chậm rãi tới gần, lấy ra từng cái còng tay.

Đám lão tài xế lập tức hoảng hốt rối loạn, bọn họ chỉ là tài xế thôi, không ngờ rằng sẽ thật sự bị người ta còng.

Lệnh ngoại, tập đoàn Đại Địa vu oan cho đám bọn họ trộm đồ, là có ý gì?

Muốn ức hiếp người sao?

Trong lòng họ đều vừa tức vừa gấp, cộng thêm cả hoang mang.

Lục Tân cũng nhíu mày, nhìn thoáng qua Lệ Cương rồi bảo: "Chuyện trên quan trường rồi, có phải đến lượt anh ra tay rồi không?"

"Tôi..."

Trong lòng Lệ Cương muốn chửi một tràng mẹ nó, sao lại nghĩ cái gì thì đến cái đó thế này.

Lúc đầu, theo kế hoạch của anh ta, bởi vì bây giờ chuyện mà Lục Tân phát hiện quá quan trọng, dưới tình huống địch ta không rõ, anh ta thật sự không muốn ra mặt trực tiếp trao đổi với nhân viên thành phố trung tâm nhanh như thế, nhưng bây giờ đám cảnh sát cũng đều đến rồi, một khi họ đưa người của đội xe đi, quả thật cũng sẽ dễ gây ra một vài phiền toái không cần thiết, không có cách nào nữa, anh ta cũng chỉ đành kiên trì đi về phía trước một bước, lớn tiếng nói: "Chờ một chút!"

Lúc tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía anh ta, mặc dù anh ta bị ánh sáng đèn pin cầm trong tay chiếu đến hoa mắt, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo, lớn tiếng nói: "Tôi là nhân viên cơ quan Thanh Cảng trú ở thành phố trung tâm, bây giờ tôi muốn đưa tay vào túi để lấy giấy chứng nhận của mình, không được nổ súng."

Vừa nói, anh ta vừa chậm rãi đưa tay thò vào trong túi quần áo, lấy giấy chứng nhận ra, giơ giữa không trung.

"Thanh Cảng?"

Đám kia nhân viên cảnh sát bỗng nhiên nhìn thấy một người có thân phận thế này, rõ ràng cũng đều có chút kinh ngạc: "Sao lại dính dáng đến chuyện thế này?"

Thân là một trong mười hai thành phố tường cao trong liên minh, sức nặng của Thanh Cảng không còn gì phải nghi ngờ cả.

Nói rồi, ông ta đột nhiên hạ lệnh với các nhân viên cảnh sát khác: "Còng toàn bộ lại, nếu như phản kháng thì có thể đánh chết!"

Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Lệ Cương lập tức trở nên cực kì khó coi.

Đám kia lão tài xế kia càng hoảng hốt đến tay chân đều cũng đều hơi nhũn ra.

Lục Tân khẽ nhíu mày, có hơi khinh bỉ nhìn Lệ Cương một cái, xem ra tên nhóc này cũng không có lợi hại giống như anh ta nói nhỉ.

Chỉ có điều, đối với tình hình trước mắt, anh cũng cảm thấy có chút đau đầu, mặc dù rõ ràng anh cảm thấy cách làm của những cảnh sát này có chút không đúng, thế nhưng anh đây lại là một công dân tuân theo pháp luật, sống thật thà đến lớn thế này, cho tới bây giờ anh đều chưa từng nghĩ sẽ chống đối với cảnh sát...

Cũng ở trong bầu không khí căng thẳng như thế này, bỗng nhiên Cao Đình lại đi về phía trước hai bước, kêu lên: "Triệu Hội, anh muốn như thế nào?"

"Rầm rầm..."

Đám cảnh sát chuyển họng súng chĩa vào chị ta.

Cao Đình đón lấy nhiều họng súng đen ngòm như thế, nhưng trên mặt lại không hề có một chút sợ hãi nào cả, trái lại còn trực tiếp trừng mắt, nhìn về phía ánh sáng của đèn pin, giống như là muốn trực tiếp nhìn thấy Triệu Hội đứng sau lưng cảnh sát kia.

Sắc mặt cô ta có hơi tàn nhẫn: "Tốt xấu gì anh cũng là một người đàn ông, mặc dù không cứng nổi, nhưng cũng dùng tay cầm đó..."

"Anh dùng thủ đoạn này để đối phó với những người chở hàng đường dài như chúng tôi, có còn cần mặt mũi nữa hay không vậy?"

Vừa nói, sắc mặt của mọi người cũng đều trở nên phức tạp.

Có người kinh ngạc vì sự gan dạ của người phụ nữ này, lúc này lại còn dám dữ dằn nói như vậy.

Có người để ý đến mấy chữ đặc biệt trong những câu nói này, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm hưng phấn của việc ăn dưa.

Mà Triệu Hội đứng sau một đám cảnh sát, rõ ràng sắc mặt cũng âm u một chút.

Anh ta bỗng nhiên nói: "Để cô ta đến đây, tôi nói chuyện với cô ta!"

Đối mặt với loại giọng điệu giống như đang trực tiếp ra lệnh thế này, trong lòng cảnh sát già có hơi khó chịu, nhưng ông ta vẫn chậm rãi lách người nhường một cái, rồi dùng loa lớn hô: "Trước tiên cô có thể đến đây để nói chuyện một chút.... Những người khác ở nguyên tại chỗ, đừng lộn xộn."

Cao Đình nghe vậy, lập tức nhanh chân đi thẳng về phía trước, cũng bỏ cánh tay giơ lên xuống.

Ánh mắt mọi người đều di chuyển theo bóng dáng của cô ta.

Nhưng sau khi cô ta đi xuyên qua một đám cảnh sát xếp thành hàng, tầm mắt của mọi người liền bị những ánh đèn pin kia chặn lại.

Lục Tân trung thực giơ tay lên, gật đầu với người bên cạnh.

Em gái một mặt hưng phấn, lập tức vui sướng đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận