Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 492: Chuyện quan trọng nhất (1)

Lúc đội xe đang đến thành phố vệ tinh số 7, màn đêm đã bắt đầu buông xuống.

Cũng giống như Thanh Cảng, trung tâm thành phố vệ tinh 7 cũng không có tra xét nghiêm ngặt như chủ thành, bởi vì cứ cách một đoạn thời gian sẽ có đội xe đến giao hàng, cho nên cả tập thể đều có làm giấy thông hành, bây giờ số lượng giấy thông hành ở trên tay bọn họ còn nhiều hơn cả số người bọn họ nữa.

Lục Tân cũng nắm giữ thân phận chính thức của Thanh Cảng, hơn nữa đặc biệt còn có dấu chạm nổi chứng minh thân phận.

Đừng nói là vào thành, ở thành phố trung tâm cho vay nhỏ cũng được nữa là.

Có điều, trước khi vào thành phố cũng giống với Thanh Cảng vậy, nhất định phải trải qua một khâu đặc biệt, đó chính là giao nộp vũ khí ra.

Cho dù là Thanh Cảng hay là thành phố trung tâm, cho dù là chủ thành hay là thành phố vệ tinh, chuyện cầm súng đi vào thành phố tường cao đều là chuyện tuyệt đối không thể, có điều, là người chuyển hàng lớn quanh năm, đương nhiên là bọn Cao Đình hiểu rõ những quy tắc này rồi, trước khi vào thành phố đã sớm có xe gắn máy đến lấy đi tất cả súng ống rồi. Những súng ống này sẽ đưa đến gửi lại một điểm nào đó ở bên ngoài thành phố, lúc ra khỏi thành phố họ sẽ nhận lại...

Có vài điểm gửi lại phục vụ rất tốt, thậm chí họ còn chịu trách nhiệm bổ súng đạn dược và cả bảo dưỡng súng ống nữa.

Đây cũng là một loại ngành dịch vụ mới ra đời và phát triển sau chuyện trăng máu.

Lục Tân đau lòng một chút nhưng sau đó anh vẫn giao súng ống của mình ra, đặt chung một chỗ với súng của bọn Cao Đình, chỉ có điều anh chỉ giao súng, còn những viên đạn bình thường, những viên đạn đặc chế kia thì anh tính luỹ lại, lén giấu đi...

Mấy thứ này quá đắt, anh hơi không yên lòng khi giao cho người khác.

Lúc từng chiếc từng chiếc xe tiến vào thành phố vệ tinh, đã gần tám giờ tối. Cao Đình dẫn đội, một dải xe tải chạy thẳng đến một khách sạn quen thuộc trong thành phố, đây là nơi chuẩn bị riêng cho những đội xe vận chuyển hoang dã như bọn cô ta đây, bên trong được bố trí một bãi đỗ xe với diện tích lớn, các phòng được cung cấp đồ ăn và nước ấm, xung quanh còn có các cửa hàng massage và gội đầu.

Đây là các loại phục vụ cung cấp các dịch vụ massage và gội đầu cho nhóm tài xế lão làng để an ủi tâm lý và xua tan căng thẳng mệt mỏi.

Cả đám tài xế lão làng đều không ngủ gần hai ngày một đêm, cũng sớm buồn ngủ không chịu nổi rồi.

Xe vừa dừng lại là đã có người nằm trên tay lái ngáy luôn rồi.

Chỉ có bọn người Cao Đình, lão Chu và Tôn Cẩu Tử vẫn còn mạnh mẽ mở to con mắt đầy tơ máu, đi đến để đăng ký đặt phòng và món ăn.

Lão Chu khinh bỉ nhìn thoáng qua những lão tài xế mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích kia: "Thân thể của những người này đúng là không ổn mà..."

"Nhìn tôi xem, một người sắp năm mươi rồi mà tinh thần còn tốt bao nhiêu đây này?"

Thế giới sau hoang dã không có nhiều thủ tục phức tạp, tất cả đều đơn giản, rất nhanh họ đã đặt phòng xong rồi.

Tôn Cẩu Tử thổi cái còi vang dội, đánh thức đám tài xế lão làng buồn ngủ:

"Đều đứng dậy cả đi, Đầu xe nói rồi, đều ăn một chút gì tắm một cái rồi sau đó lại trở về phòng ngủ."

Phòng ở khách sạn to cũng có hạn, cộng thêm đội xe muốn tiết kiệm chi tiêu, bởi vậy cũng không mướn nhiều phòng.

Phần lớn đều ghép những cái giường lớn lại chung rồi chen lấn nhau mà ngủ, người tương đối có thân phận mới có thể ngủ một căn phòng tiêu chuẩn có cả phòng vệ sinh. Lục Tân được chia vào một cái phòng tiêu chuẩn được coi là tương đối cao, có điều ngủ chung với hai chú cháu lão Chu và tiểu Chu, vậy cũng không còn cách nào, nếu như không ngủ với hai người này cũng chỉ có thể ở cùng với Đầu xe thôi, Lục Tân cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn nên ở chung phòng với hai người họ mới an toàn hơn một chút.

"Chú à, cháu không muốn ngủ chung với hai người đâu..."

Tiểu Chu còn trẻ, tinh thần tương đối tốt, đã hai ngày một đêm không ngủ nhưng lúc này vẫn rất có tinh thần, đầu tiên cậu xì xụp ăn một nồi bún thịt hầm cải trắng nhỏ do khách sạn cung cấp, cộng thêm bốn cái bánh bao, lại còn ọc ọc uống hai chai bia nữa.

Đến lúc ngủ, mới hơi ghét bỏ nhìn chú của mình rồi nói: "Không thể chen chúc ngủ trên cùng một cái giường với chú được, nếu nằm cùng một đầu với chú, ban đêm chú lại ngáy ngủ, nếu không nằm cùng một đầu với chú, chú không rửa chân sẽ khiến cháu bị váng đầu..."

Nói rồi, cậu lại dùng một mặt chờ mong nhìn Lục Tân: "Anh Tiểu Lục, em chen chúc trên một chiếc giường cùng anh có được không?"

Vừa nãy, Lục Tân cũng mới ăn một nồi bún thịt hầm cải trắng, mới vừa tắm và đang bước ra khỏi phòng vệ sinh, nghe thấy vậy anh liền xấu hổ.

"Không được đâu."

Anh khéo léo từ chối Tiểu Chu, sau đó xách cái túi của mình đi ra ngoài.

Mặc dù mới chỉ một giờ, nhưng trong khách sạn đã vô cùng yên tĩnh.

Lúc này, đám tài xế lão làng ở đây hoặc đã đi ăn cơm, hoặc đã chạy đến tiệm gội đầu để xả hơi, hoặc là đã ngủ.

Sau khi xác định xung quanh không có người, Lục Tân liền gọi đến số điện thoại mà Hàn Băng đã nói với mình trước đó.

"Xin chào, cửa hàng sủng vật Lam Phong Tranh..."

Rất nhanh, phía đối diện đã vang lên giọng nói của một người đàn ông, giọng nói vô cùng bình tĩnh và rất có từ tính.

Lục Tân dựa vào ám hiệu mình đưa cho Hàn Băng lúc rời khỏi Thanh Cảng, hạ giọng nói: "Ở chỗ các người có mèo không? Cái loại không rụng lông ấy."

Đối phương trầm mặc một chút mới đáp: "Mèo thật sự sao lại có thể không rụng lông chứ?"

Lục Tân nói: "Người đứng đắn ai lại đi nuôi mèo rụng lông?"

Đối phương đáp: "Càng đứng đắn mèo càng rụng lông."

Lục Tân trả lời: "Vậy là tôi không đúng đứng đắn à?"

Giọng nói phía đầu bên kia điện thoại dừng một lúc, sau đó giọng điệu cũng thay đổi: "Là anh đơn binh à?"

Lục Tân cười, vội gật đầu: "Là tôi, là tôi."

Người bên đầu điện thoại kia nói: "Trước đó, Thanh Cảng đã gọi cho tôi... Ngoài ra, đơn binh anh trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi, tôi là nhân viên nghiêm túc của cơ quan thành phố trung tâm, không phải gián điệp, ám hiệu đó khi nào có tình huống đột ngột xảy ra thì mới dùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận