Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 409: Văn kiện số 003 (2)

"Con mua đồ ăn, ngoài ra, con còn mua quà ở chủ thành cho mọi người nữa" Lục Tân đá chú chó không có da muốn lại gần mình một cái, đặt túi lên mặt bàn rồi vừa cười vừa nói.

"Ồ?"

Mẹ cũng cảm thấy rất ngạc nhiên: "Cũng biết mua quà cho người nhà nữa à?"

Em gái thì càng vui vẻ hơn, cô trực tiếp nhào tới, đeo lên cổ Lục Tân: "Em muốn, em muốn."

Trong phòng bếp, cha nặng nề hừ một tiếng, sau đó cũng không có nói gì khác.

"Cái túi này là con mua mẹ này, con thấy mẹ thường xuyên đeo túi, cái này xinh hơn một chút..."

Lục Tân lấy ra chiếc túi xách màu hồng mới tinh, đưa tới rồi mỉm cười giải thích: "Hơn nữa, cũng chứa được nhiều đồ..."

Lúc đầu, mẹ buông điện thoại xuống, mỉm cười đi tới, muốn nhìn thử xem anh mua túi gì cho mình, đến nỗi lời ca ngợi cũng sắp đến khoé miệng, nhưng lúc thấy Lục Tân lấy cái túi xách màu đỏ chót còn có một bông hoa lớn ở bên trên.

Biểu cảm của bà hơi cứng lại một chút, bà lại thuận thế đi về, cười nói: “Rất đẹp, cứ để đấy đi…”

“Vâng.”

Lục Tân đặt cái túi lên bàn, lại lấy ra một chồng áo mưa gấp thành xấp, đưa về phía phòng bếp: “Cái này mua cho cha đấy, con thấy tạp dề cha đeo ngày thường đều đã hư mấy cái rồi, cha lại thích nấu cơm như vậy, cho nên mặc cái này rất thích hợp đó…”

“Cộp!”

Lúc áo mưa đưa đến cửa phòng bếp, bỗng nhiên có một cái tay lớn duỗi ra nhận lấy áo mưa.

Trong phòng vang lên tiếng cười lạnh lẽo của cha: “Ha ha ha.”

Cha vẫn luôn như thế này, Lục Tân cũng đã sớm quen rồi, anh đút tay vào chuẩn bị lấy ra quà cho em gái.

Lúc này, hai mắt em gái đã sớm toả sáng, cô ngồi trên mặt bàn căng thẳng chờ.

Sau đó, Lục Tân đã lấy món quà mà mình đã lựa chọn kỹ càng ra.

Đó là một con gà bằng nhựa màu vàng, căng phồng và có móng đỏ.

Cả người em gái đều mơ hồ, mãi đến khi Lục Tân nhét món quà này vào trong ngực cô, cô vẫn còn hơi khó tin.

Rất lâu sau cô mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, sự vui vẻ trên mặt dần dần biến mất.

Lục Tân hỏi: “Thích không?”

Mặt em gái không có biểu cảm gì, hai tay dùng sức kẹp, đồ chơi lập tức phát ra một tiếng kêu thảm.

Thấy dáng vẻ vui thích của em gái, Lục Tân cũng rất vui vẻ.

Anh cất kỹ cái túi, nói với người nhà: “Hôm nay ăn cơm sớm một chút đi, con đói rồi.”

Lúc ánh trăng máu bên ngoài cửa sổ đang lên cao, trong phòng cũng thắp sáng ánh đèn ấm áp dìu dịu, trên bàn đã bày đầy các món ăn phong phú.

Tâm trạng của Lục Tân rất tốt, anh giúp mẹ nấu cơm, rót rượu cho cha, gắp thức ăn cho em gái.

Chính anh cũng ăn hết một chén cơm đầy.

Quãng thời gian đi công tác này, anh vẫn luôn ăn cơm hộp và những bữa cơm công việc khác nhau.

Trong những bữa ăn kia lúc nào cũng là gà hoặc là thịt kho tàu, hoặc là bò bít tết... Đương nhiên cũng thật sự ăn rất ngon.

Có điều, hương vị ở nhà là quen thuộc nhất.

“Dường như mày rất gấp…”

Cha thấy tâm trạng của Lục Tân rất tốt, bỗng nhiên cười lạnh lẽo nói một câu.

Lục Tân vờ như không nghe thấy, vẫn chậm rãi ăn.

“Không sao đâu, chúng ta đều hiểu mà…”

Mẹ mỉm cười, nói với Lục Tân: “Sớm muộn gì con cũng sẽ biết những chuyện này, có thể nhịn được đến bây giờ đã là rất khá rồi.”

Em gái ôm con gà kêu thảm trong tay, chỉ có đôi mắt ở trên mặt có hơi tỏa sáng.

“Được rồi.”

Lục Tân đón nhận ánh mắt của người nhà, khẽ gật đầu.

Sau đó anh thở dài một hơi, bình phục tâm trạng của mình, móc từ trong túi áo ra chùm chìa khoá mà mẹ đưa cho mình vào lúc trước, sau đó lia mắt qua từng người nhà, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, rời khỏi bàn ăn đi đến trước cái tủ ti vi, cắm chìa khoá vào trong lỗ khóa, nhẹ nhàng xoay chuyển, mãi đến khi vang lên một tiếng cạch giòn tan, sau đó anh nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, trông thấy cái túi văn kiện kia.

Sau đó, động tác của anh có hơi dừng lại, anh trực tiếp cầm cái túi văn kiện lên rồi quay về bàn ăn.

“Quả thật con rất muốn biết…”

Dưới ánh nhìn chăm chú của người nhà cùng với thành viên mới của gia đình kia, anh từ từ xé mở túi văn kiện ở bên cạnh.

Bên trong, chỉ có mấy tờ giấy thật mỏng cùng với những bức ảnh chụp.

Lục Tân vô cùng bình tĩnh kéo tờ giấy bên trong ra ngoài, chậm rãi liếc nhìn.

Trước tiên, chính là một tờ báo cáo nhiệm vụ được đóng dấu, trông có vẻ hơi cũ, trang giấy cũng hơi ố vàng.

Trên trang giấy này chủ yếu giới thiệu nhiệm vụ:

Nhiệm vụ cấp S viện nghiên cứu Nguyệt Thực: Tìm kiếm phòng thí nghiệm bỏ trốn và manh mối.

Miêu tả nhiệm vụ: Tháng mười năm thứ mười bảy sau trăng máu, toàn thể viện nghiên cứu Nguyệt Thực cưỡi xe đặc thù riêng tiến hành đi công tác, trong đó, có một chiếc xe chở số liệu và vật thí nghiệm quan trọng vô cớ biến mất trên đường, tất cả nhân viên bảo vệ đều hoàn toàn không hề phát giác được.”

Toa xe biến mất nằm giữa đoàn xe, trong lúc đó chưa từng dừng xe, cũng không có ai phát hiện được chuyển động lạ thường.

Sau khi điều tra, trong toa xe biến mất chở toàn bộ nhân viên và vật thí nghiệm cùng tư liệu của phòng thí nghiệm số ba.

Lúc ấy, nhân viên ở trong xe là: Mười chín vật thí nghiệm không biết, chủ nhiệm Vương Cảnh Vân và hai trợ thủ ở phòng thí nghiệm số 1.

Chú thích: Người nào có thể tìm được phòng thí nghiệm đào tẩu cùng với manh mối liên quan đều sẽ nhận được mức tiền thưởng cao nhất của liên minh.

Số tiền thưởng cụ thể được định ra dựa trên giá trị tình báo, dấu ngoặc: Cao nhất có thể hơn một trăm triệu.

Dấu ngoặc: Có thể chọn phần thưởng là vàng đồng giá hoặc là tin tức thay thế.

Thời hạn nhiệm vụ: Không giới hạn.

Phạm vi hướng đến: Tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận