Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1281: Thành phố bị thần vứt bỏ (1)

“Con…”

Mẹ nhìn nụ cười trên mặt Lục Tân, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù có hơi quở trách, nhưng trong ánh mắt cũng không nén được vui mừng.

Cuối cùng, bà chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Sau này không cần làm những chuyện như vậy nữa.”

“Đời người đúng là luôn cần những lần mạo hiểm, nhưng mạo hiểm không phải là đâm đầu vào chỗ chết.”

Vừa nói, bà vừa nhìn chằm chằm về phía bàn tay của Lục Tân.

Đặc biệt là nhìn những sợi xích sắt và vải vóc mặc dù hư ảo nhưng lại cực kỳ chân thực kia.

Loại cảm giác này nhắc đến nghe hơi mâu thuẫn, nhưng thực tế nó tồn tại cũng cực kì mâu thuẫn. Giống như ở trong thực tế nhìn được một vị thần nữ, rõ ràng vị thần đó là giả, nhưng lại cực kỳ chân thật.

Ánh mắt bà trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều, bà nhìn thấu ý định muốn đưa vật này trong tay của mình, lập tức phất tay một cái.

Nhìn về phía cha, bà hất mặt, ngỏ ý bảo Lục Tân cứ đưa mấy đồ vật này cho ông, nói: “Đưa ông ý giữ là được rồi.”

Lục Tân nghe thấy vậy, lập tức đưa đồ vật trong tay chuyển về phía cha.

Cha rõ ràng hơi run run một chút, bóng người màu đen cũng co rút về, ánh mắt cũng trở nên cảnh giác hơn.

“Chẳng lẽ bởi vì ông đã bộc lộ bản tính, cho nên trước mặt bọn trẻ không cần phải giữ mặt mũi nữa đúng không.”

Mẹ hơi bất đắc dĩ quay sang nhìn cha, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Hiện tại ở trên thế giới này, sợ rằng không thể có dụng cụ nào có thể giữ lại được nguyên vẹn thần tính của vật này.”

“Cho dù là dùng dụng cụ gì giữ cũng sẽ bị lại thần tính của vật này ăn mòn, chuyển hóa thành vật phẩm để sống nhờ.”

“Chỉ có ông, mới có thể khắc chế và gìn giữ loại vật có năng lực như thế này.”

“...”

“Cha?”

Lục Tân tò mò nhìn về phía cha.

Ngay cả anh cũng không biết cha có loại năng lực này.

Có điều suy nghĩ lại những chuyện trước kia, quả thật cũng phát hiện được phòng bếp của cha đúng thật là thường xuyên chất đầy nhưng vật phẩm khác nhau.

Nhưng cứ cách một đoạn thời gian, những thứ này lại biến mất.

Cha thấy mẹ nói thẳng những chuyện này trước mắt Lục Tân, dáng vẻ vừa khẩn trương vừa chột dạ nhìn về phía bà.

Giống như là đang dùng ánh mắt để ám hiệu.

Mẹ chỉ coi như không nhìn thấy, nói: “Đưa mấy thứ này về nhà đi.”

“Sau này những chuyện như vậy sẽ có rất nhiều, chưa chắc ông đã có cơ hội trở lại vị trí ban đầu đâu.”

“Được rồi, được rồi.”

Cuối cùng cha cũng phải ảo não đồng ý.

Bóng dáng lập tức tràn tới, giống như một hồ nước nho nhỏ tụ lại trước mặt Lục Tân.

Lục Tân vội vàng vứt thứ đồ trong tay vào bóng dáng của cha, nhìn thì chỉ là thứ đồ này nhẹ nhàng rơi trên mặt đất mà thôi. Nhưng ngay giây khắc chúng tiến vào trong đồ vật, giống như rơi xuống hồ nước, biến mất không còn chút bóng dáng.

Lục Tân quan sát cảnh tượng mới lạ này, nhẹ nhàng quăng bàn tay phải vào.

Sau khi lôi toàn bộ những thứ nặng nề trên người vứt vào trong bóng dáng của cha, trên làn da tái nhợt của anh mới dần dần hồi phục như cũ, trở thành bàn tay của người bình thường. Mà nỗi đau kịch liệt do bị cây đinh xuyên thấu qua lòng bàn tay cũng dần dần biến mất.

Không biết bởi vì những thứ trên tay này vừa đóng vào bàn tay mình, hay là vì nguyên nhân khác.

Lúc anh sử dụng bàn tay tái nhợt, cái cảm giác đau đớn kịch liệt đó lại trào dâng, máu tươi không ngừng chảy ra.

Người bình thường có lẽ đã sớm không chịu được, nhưng Lục Tân đã hình thành được thói quen rồi.

Tính cách của anh có một điểm, đó là chịu đựng đau khổ cực tốt.

“Tôi về trước, cất kỹ thứ này đã.”

Sau khi bóng dáng cha cuốn theo những thứ xích sắt nặng nề trên Lục Tận, lập tức cẩn thận nói một câu.

Thân ảnh cao lớn, từ từ chìm vào trong bóng dáng lớn đó, hòa với bóng dáng đó thành một thể, tinh thân lực lượng chập chờn của ông cũng theo đó mà biến mất.

Ngay cả bóng dáng đang không ngừng ngọ nguậy bên người của Lục Tân cũng co rút lại, cũng trở nên ổn định, trở thành một bóng dáng thông thường.

Mẹ nhìn theo bóng cha biến mất, ánh mắt có hơi chê bai.

Thở dài một tiếng, bà quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nói: “Mẹ cũng còn chuyện phải làm.”

Nói xong, bà nhìn về phương hướng thành Hỏa Chủng.

Ở vị trí của bọn họ bây giờ so với bầu trời của sân thể dục, có thể thấy những khu vực khác nhau của thành Hỏa Chủng.

Lục Tân nhìn theo phương hướng của mẹ, thấy trên nóc của một phế tích nào đó trong thành Hỏa Chủng, người đàn bà mặc quần đen, gương mặt kỳ quái đã biến mất không thấy đâu.

Một bên khác, cánh cửa sổ bên cạnh tiến sĩ An của viện nghiên cứu Trăng Máu cũng đã đóng lại, phía dưới có một chiếc xe Jeep đang đi xa.

Ngay cả số bảy mới vừa rồi hạ xuống từ không trung cũng đã yên lặng biến mất không một tiếng động.

“Bọn họ đều đi rồi sao?”

Lục Tân ngẩn ra, nhìn chăm chú vào vị trí biến mất của số bảy.

Dường như mẹ cũng biết suy nghĩ của Lục Tân, cười khẽ một tiếng, nói: “Con muốn đuổi theo cô ấy sao?”

“Thực sự không có quan hệ gì, trong chuyện này chúng con chỉ là có lập trường giống nhau, cho nên mới tạm thời liên thủ để ra tay với nhau thôi.”

“Nhưng mà mọi người đến bây giờ đều có được cái mình muốn, cũng không ai nợ ai.”

“Nếu như con muốn báo thù, bây giờ vẫn có thể giết cô ta, chuyện này với chuyện bây giờ là hai chuyện khác nhau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận