Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1397: Tiền để dành của cha (2)

“Rắc! Rắc!”

Nhưng chưa đợi bọn họ nghĩ xong, vị trí của người cầm kiếm bỗng nhiên xuất hiện hàng loạt những âm thanh kịch liệt, khiến cho lòng người sợ hãi.

Trong phút nhất thời, bà đã biết chỗ nào có vấn đề.

Là nửa thanh kiếm xét xử kia, nó còn đang cắm trên ngực người cầm kiếm.

Nó tồn tại, khiến cho cơ thể người cầm kiếm bị thương nặng, giống như bên trong một cối xay thịt lớn bỗng nhiên xuất hiện một cục sắt.

Cối xay thịt đang lấy động lực điên cuồng để chuyển động.

Bên trong lại ngăn cản nó chuyển động, hình thành một mâu thuẫn xích mích không thể hòa giải nổi.

Giống như một sợi dây thép siết chặt, lại giống như một loại sức mạnh hỗn loạn nào đó đã tích tụ đến giới hạn.

Khi cơ thể người cầm kiếm bắt đầu sinh ra một sức hấp dẫn cực lớn đối với những lực lượng tinh thần xung quanh, ngay cả phạm vi mấy chục cây số, những con quái vật bị trói buộc bởi những sợi dây xích của Oa Oa ở Thanh Cảng cũng sắp không chịu nổi áp lực. Lúc lực lượng tinh thần được hấp thụ, lực lượng vốn có của người cầm kiếm cũng không chịu nổi loại áp lực này, cơ thể bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, trong nháy mắt dần mất khống chế.

“Vù vù.”

Một làn sóng mà dùng mắt thường có thể nhìn thấy được, xuất hiện dưới hỗn loạn của người cầm kiếm, trong nháy mắt khuếch tán ra phía bên ngoài.

Trên tất cả mảnh đất hoang đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, cỏ hoang cũng ngay lập tức xoăn tít lại.

Đây là nguồn năng lực tinh thần vặn vẹo lớn nhất từ trước đến nay.

“Rào rào!”

Lục Tân và cha, còn có cả em gái, trong nháy mắt bị lực lượng mạnh mẽ kia bám vào. Trạng thái ngay lập tức đã biến thành cảm giác khi bị lực lượng tinh thần đáng sợ đó kích thích, theo bản năng ép cơ thể xuống, hai tay giơ lên, ngăn cản những hỗn loạn đáng sợ kia.

“Không ổn…”

Người phản ứng đầu tiên chính là mẹ.

Bà bỗng nhiên nhìn về phía thành phố Thanh Cảng xa xa.

Bên trong Thanh Cảng đang được Oa Oa bảo vệ, vẫn chưa bị loại lực lượng tinh thần đáng sợ này tổn thương.

Nhưng dưới tình trạng loại lực lượng vặn vẹo đang mất khống chế này nhanh chóng lan tràn về phía Thanh Cảng, bà lập tức biết được hậu quả đáng sợ như thế nào. Một khi những thứ lực lượng này tràn đến, người vừa mới lấy được tàng trượng như Oa Oa căn bản không thể chịu được.

Cùng lắm cô ấy chỉ có thể bảo vệ bản thân mình không bị ảnh hưởng.

Nhưng thành phố Thanh Cảng có thể hoàn toàn bị hủy diệt bởi loại lực lượng vặn vẹo này.

Tất cả mọi người, cho dù là người có năng lực hay người bình thường, trong nháy mắt cũng bị khuếch loạn tinh thần, hoặc là điên, hoặc là chết,

Nghĩ tới điểm này, bà nhanh chóng nhìn Lục Tân một cái, nhận được suy nghĩ chung.

Cơ thể bà bỗng nhiên xuất hiện dày đặc, bóng dáng chồng đè lên nhau, giống như có vô số người đang xuyên qua không gian, tạo thành một tường thành vậy, nháy mắt xuất hiện trên bức tường cao của Thanh Cảng, mỗi người cách nhau một thước, nhẹ nhàng nâng hai tay lên

Lực lượng vặn vẹo to lớn đánh về phía bà, hoặc là nói nhất thời bị cản lại trước mặt bà.

Nhưng rõ ràng mẹ cũng đã cố hết sức, hình ảnh bà bắt đầu không ngừng run rẩy, có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

Dưới sự xung kích của lực lượng tinh thần gần như điên cuồng này, ngay cả lực lượng của mẹ cũng bắt đầu hơi miễn cưỡng.

Thấy mẹ đã cố hết sức, Lục Tân ngay lập tức nhìn sang phía cha.

“Không cần đâu…”

Lục Tân kiên trì.

“Cha thật sự không muốn đi…”

Cha ở bên cạnh cũng nỗ lực phản kháng.

“Rắc! Rắc! Rắc!”

Nhưng mà chưa chờ được ông đáp ứng, bóng dáng mẹ đã xuất hiện ở nơi này, nhanh chóng đi đến bên người ông.

Cây kéo không chút khách khí nào cắt xuống, bóng dáng của cha bỗng nhiên bị bà cắt từng khối, từng khối, không nói lời nào vây xung quanh thành phố Thanh Cảng vì vậy từng mảng lực lượng màu đen bỗng dựng lên thật cao, bao bọc xung quanh các thành phố của Thanh Cảng.

Bóng dáng màu đen mạnh mẽ giống như thủy triều bắt đầu xung đột với lực lượng đang vặn vẹo, ngăn chặn lẫn nhau.

Chẳng qua là lực lượng của bóng người đó không hề giống như mẹ, không thể ngăn cản lực lượng vặn vẹo của người cầm kiếm.

Nó chỉ chất thành từng đống ở nơi đó, tiêu hao một chút lực lượng, trong quá trình lực lượng vặn vẹo kia đang khuếch tán dần.

“Nhiều năm qua mới tích lũy được chút tài sản như vậy, chẳng lẽ đều phải lãng phí ở nơi này sao?”

Cha đau khổ ai oán, thấy bản thân bất lực ngăn cản chỉ có thể miễn cưỡng xê dịch, dời về phía Thanh Cảng.

Mặc dù nhìn cha bị ép buộc đồng ý ra tay, nhưng trong lòng Lục Tân khá chắc chắn, còn từ từ mở miệng: “Con biết cha đã từng vì cái nhà này mà bỏ ra giá rất lớn, mà bây giờ vì bảo vệ Thanh Cảng, tài sản để dành nhiều năm như vậy lại phải dồn hết vào trong cái nhà này.”

“Nhưng mà con đồng ý với cha!”

Thấy cha đột nhiên quay đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc, Lục Tân nói tiếp: “Con sẽ giúp cha cầm đồ vật về.”

Kinh ngạc trên mặt cha bỗng nhiên biến thành ngạc nhiên mừng rỡ: “Đây là chính con nói đó!”

Ông bỗng nhiên gầm lên, cơ thể biến thành những bóng người màu đen, mãnh liệt như những đợt sóng vậy, điên cuồng tràn về phía Thanh Cảng.

Bình thường không nhận ra, lực lượng của cơ thể ông hóa ra lại mạnh nhất.

Đại khái là lúc bình thường Lục Tân đối kháng với những ô nhiễm lớn, luôn có thói quen mượn tay với ông, nên anh cũng cho ông có cơ hội để tiết kiệm tài sản.

Nhưng không thể nghi ngờ, lần này lại phải tiêu hao toàn bộ.

“Ha!”

Lục Tân xoay đầu nhìn lại, nhìn về phía người cầm kiếm, khóe miệng hơi mấp máy.

Cuối cùng ánh mắt mẹ cũng nhìn về phía anh, anh biết.

Cho dù là ai giở trò, cũng chưa nói đến kết quả này đại diện cho cái gì, bây giờ anh cũng chỉ có một lựa chọn.

Với tình huống không chút chuẩn bị nào, giải quyết hết người cầm kiếm thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận