Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 769: Thanh cảng đột ngột điều động vũ khí hạt nhân xuất kích (2)

Thoạt nhìn bộ dáng của người đàn ông này giống như lính đánh thuê khắp nơi trên hoang dã, hơi giật mình một chút.

Chợt trên khoảng da mặt mà kính râm của hắn không bao trùm được, hơi lộ ra nụ cười, nói: "Ngươi biết ta? ”

Lục Tân cũng hít sâu một hơi, gật đầu.

Người đàn ông này quả thật anh biết, phải nói, cực kỳ quen thuộc.

Hai người đã có giao tình hơn mười lần anh giết hắn.

Tần Nhiên.

Từ lần đầu tiên gặp ông chủ nhỏ của công ty vận tải trong thành vệ tinh số 2, rồi lần trong truy đuổi thủ lĩnh kỵ sĩ đoàn và giải quyết hắn trong thị trấn vui vẻ, cho đến bây giờ, Tần Nhiên này tựa hồ đã thay đổi rất nhiều thân phận, nhưng giống như vẫn luôn là chính hắn.

Không nghĩ rằng hắn ta sẽ xuất hiện trên vùng hoang dã này.

Có điều, nghĩ lại, tựa hồ cũng rất hợp lý, bởi vì lần đầu tiên anh tiến vào thị trấn vui vẻ, chính là vì hắn.

Ở chỗ này nhìn thấy hắn, ngược lại mơ hồ có cảm giác nghi hoặc trước kia đã được giải quyết.

Giáo hội khoa học kỹ thuật, hẳn là đã sớm có hiểu biết nhất định về thị trấn vui vẻ, bỏ xa Thanh Cảng.

Như vậy, chuyện bọn họ làm bây giờ, nói không chừng đã chuẩn bị thật lâu rồi.

Trong lòng cẩn thận nghĩ đến các loại khả năng, Lục Tân có vô số lời muốn hỏi hắn.

Ví dụ như tại sao giết mãi mà hắn không hết.

Giống như bọn họ đã làm gì trong thị trấn vui vẻ.

Ví dụ, bảo tàng này là gì?

Nghiêm túc suy tư thật lâu, anh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nhiên, nói: "Anh thật sự muốn tôi bồi thường tiền?”

“......”

Tần Nhiên giật mình một chút, tựa hồ không nghĩ tới Lục Tân mở miệng lại hỏi cái này.

Dừng một chút, mới nói: "Không phải thật sự để cho ngươi bồi thường, chỉ là nói ra chút cho ngươi biết thôi.”

"Nói lý một chút, nơi này đều là đồ vậy yếu ớt mà lại quý giá, làm sao có thể không cẩn thận một chút đây?"

“......”

Lục Tân thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía xung quanh.

Vừa rồi bởi vì anh đi lại, xung quanh vang lên tiếng lắc lư của vài chiếc bình, cũng vì thế mà anh thu hút được vô số ánh mắt cừu hận, nhưng hiện tại anh dừng lại, nói mấy câu lý lẽ, những người này đã bắt đầu lại bắt đầu đi lại, cũng tiếp tục tiến vào trong mộng đẹp, chỉ có cái gã mập mạp bị đập vỡ bình, lúc này đang nằm trên mặt đất, đè nén mà bi thương khóc rống.

Lục Tân khẽ nhíu mày, nói: "Hai người đang làm cái gì vậy? ”

Tần Nhiên cười tủm tỉm, trong giọng nói có một loại cảm giác chân thành, nói: "Chúng ta đang chữa trị cho người bị thương. ”

"Hoặc là nói, chữa lành thế giới này."

"Ngươi gọi đây là chữa bệnh?"

Lục Tân quay đầu nhìn xung quanh, biểu cảm có chút kỳ quái.

Nhưng Tần Nhiên lại nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng vậy, chúng ta đang chữa lành vết thương trong lòng bọn họ.”

"Có lẽ ngươi cũng đã nhìn ra, những người này, đều là người mà chúng ta đem từ thành Thủy Loan đến, bọn họ đều là số ít người không hạnh phúc."

"Vị chủ tiệm thịt kia, vất vả cả đời, cuối cùng cũng an cư ở thành Thủy Loan, dốc sức gây dựng được một cửa hàng thịt như vậy, kết quả lại bởi vì đắc tội với xã hội đen ở địa phương, bị người ta đốt sạch sẽ, khi chúng ta tìm được hắn, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng treo cổ."

"Vị tiểu cô nương tên Bình Bình kia, vừa thiện lương lại cần cù."

"Cùng chồng cô ấy quen nhau, tình cảm lại rất tốt."

"Cô ấy cho rằng mình đủ siêng năng, có thể quản lý tốt nhà hàng nhỏ kia, để cho tương lai gia đình mình có cuộc sống sung túc, nhưng kết quả chồng cô ấy bị bệnh nặng, cô ấy tiêu hết tiền tiết kiệm, bán đi nhà hàng nhỏ, nhưng cuối cùng chồng cô ấy vẫn bị bệnh nặng chết."

"Khi chúng tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy đang ngồi ở cửa hàng để đón khách, khách thường xuyên đánh cô ấy vì cô ấy phục vụ không tốt."

"Giống như một con cá muối, hừ cũng không hừ một tiếng..."

"Người mẹ trẻ đang bế đứa bé kia, vốn tưởng rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời, kết quả..."

"Dừng lại."

Lục Tân ngăn cản hắn tiếp tục nói tiếp.

Bởi vì lúc này ngẩng đầu nhìn lại, trong vùng hoang dã này có tận mấy ngàn, mấy ngàn vạn người.

Anh không nghi ngờ chuyện của những người này, nhưng anh chắc chắn rằng anh không có đủ thời gian để lắng nghe hết.

Anh khẽ nhíu mày: "Cho nên, cách chữa trị của các ngươi, chính là... Nhét hết họ vào cái bình này?”

"Xin ngươi đừng mang theo loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng này nói chuyện."

Tần Nhiên nhìn Lục Tân, thái độ tựa hồ có vẻ rất thành khẩn, thậm chí còn có chút nghiêm túc, nói:

"Ngươi nghĩ rằng đó là trong bình, nhưng đối với họ, sự khác biệt giữa nó và cuộc sống thực là gì?"

"Thế giới khổng lồ này của chúng ta, hỏi một số người ở vị trí cao mà xem, cuộc sống của họ có khác gì trong cái bình này không?"

"Tất cả những kỷ niệm và nhận thức của con người đều là sự hiểu biết của bộ não về thế giới này, phản hồi về sự vật."

"Đã như vậy, vì sao lại không phản hồi những chuyện tốt đẹp?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận