Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 872: Luôn có nơi để về (2)

Phía sau chiếc xe, có không biết bao nhiêu ánh mắt lo lắng nhìn vào chiếc xe phía trước, chờ chiếc xe này đưa ra câu trả lời.

Người có thân phận như bọn họ rất ít khi trải nghiệm cảm giác lo lắng nôn nóng như vậy.

“Đơn binh dẫn Oa Oa đi xem những thứ kia, rốt cuộc là có ý gì?”

Những người cùng một nỗi lo như vậy không chỉ có họ, mà còn cả những người không cùng đến đây, ai cũng đang chờ một câu trả lời.

Có người cứ liên tục gọi video đến, nôn nóng dò hỏi: “Chúng ta vốn không cần phải hỏi ý kiến đơn binh, nhưng chúng ta vẫn hỏi, chúng ta vốn có thể để Oa Oa đồng ý chuyện này luôn, nhưng rồi vẫn đi vòng một đường vòng lớn, chúng ta…”

Giáo sư Bạch ngồi trên ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, đối mặt với câu hỏi dò hỏi của Tiêu Bách lại lựa chọn không thèm quan tâm.

Chỉ để một mình ông Tô xử lý những chuyện này.

Cơ bắp trên khuôn mặt tròn ủm của ông ta đã căng chặt cứng, xuất hiện đường cong, lạnh mặt nói: “Vậy thì đừng hỏi nữa, lúc trước do dự có nên mở dự án này không cũng là các ông, bây giờ nóng lòng chờ kết quả cũng là các ông, nếu chúng tôi thật sự nôn nóng muốn quyết định chuyện này, vậy các ông thật sự thấy an tâm sao?”

Người ở đầu bên kia điện thoại căm giận nói: “Chỉ vì chúng tôi thấy lo lắng...”

“Không phải các ông lo lắng, mà đang sợ!”

Hiếm khi ông Tô để lộ vẻ mạnh lạnh lùng như vậy, nói: “Các ông chỉ đang lo chuyện tốt vậy mà các ông không sơ múi được gì.”

Đối phương hơi nghẹn lời, không nói nữa.

Ông Tô lẳng lặng nhìn điện thoại, nghiêm túc nói: “Đến khi có kết quả, tôi sẽ báo cho các ông đầu tiên.”

“Nhưng ông cần phải biết rõ đó là bây giờ chuyện này không còn nằm trong tầm tay các ông nữa.”

“Sau này càng không.”

“Kế hoạch Thiên Quốc thuộc về Thanh Cảng, sẽ không nằm trong tay người có năng lực nào đó, và càng không nằm trong tay một người nào đó trong chúng ta.”

“...”

Nói xong những lời này, ông ta vô cảm thẳng thừng đóng cửa sổ trò chuyện.

Sau đó, ông ta ngồi im lặng, đột nhiên thở dài một hơi, móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.

“Nhưng mà đến tận giờ thì có phải là quá lâu rồi không?”

Ông ta không nhịn được mà bắt đầu bực tức nói với giáo sư Bạch, thì thầm: “Đã đủ thời gian đi một vòng thành phố Trung Tâm…”

“Lâu một chút khá tốt.”

Giáo sư Bạch như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng là người đầu tiên trả lời ông Tô.

“Càng lâu, càng chứng tỏ họ coi trọng vấn đề này.”

“Chao ôi, đến lúc này rồi ông đừng nói thế…”

Ông Tô nhẹ nhàng đấm đùi một cái, oán trách nhìn Giáo sư Bạch nói: “Bây giờ tôi càng thích nghe ông nói, mỗi một câu ông nói đều là sự thật, bởi vì tôi tin tưởng ông cho nên tôi mới đứng ra lo toan chuyện này, thuyết phục mọi người để mọi người đồng ý khởi động dự án này, nhưng mà ông Bạch à, nói thật, từ khi đồng ý chuyện này trái tim tôi luôn treo…”

“Quá nhiều biến số…”

“Mỗi ngày đều thay đổi, đều như nhảy bungee…”

“Ông Bạch à, ông đừng ngủ, ông mở mắt nhìn tôi đi, nhìn dáng vẻ bây giờ của tôi này…”

“Tôi nặng gần trăm ký, sáu mươi lăm tuổi rồi, ông bảo tôi ngày nào cũng phải nhảy bungee như vậy, ông nỡ lòng sao ông…”

“Đừng so với nhảy bungee.”

Giáo sư Bạch bị ông ta làm phiền chịu không nổi, cuối cùng đành mở mắt nhìn về phía trước, khẽ than một tiếng, nói: “Nhảy bungee còn có dây thừng buộc lại, nhưng bây giờ chúng ta không có dây thừng thì cũng phải nhắm mắt nhảy xuống thôi…”

“Ông thật sự cảm thấy chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?”

“Có vài lời không thể nói với những người khác…”

“Có chút lời nói là không có cách nào nói cho những người khác...”

“Lãnh chúa tinh thần nhất định sẽ xuất hiện.”

Giọng nói của ông bỗng nhiên trở nên cực kỳ nặng nề, thậm chí là nghiêm túc: “Qua tư liệu mà giáo hội Khoa học và Công nghệ để lại, hoặc là nói từ khi họ bắt đầu ra tay với thị trấn Vui Vẻ thì đã mở ra một cánh cửa, viện nghiên cứu Nguyệt Thực đưa ra bốn bậc thang lý luận, từ đó họ đã quyết tâm muốn bước lên “vũ đài trăng máu” này, đây không phải vấn đề chúng ta đồng ý hay không đồng ý, mà là đã được định sẵn.”

“Cho dù bây giờ chúng ta không lựa chọn tự mình chế tạo kế hoạch Thiên Quốc, thì cũng sẽ có lãnh chúa tinh thần đi vào Thanh Cảng...”

Ông ta hơi dừng lại một chút, vẻ mặt có một cảm xúc vi diệu không cách nào hình dung, khẽ nói: “Chờ khi một vài người có năng lực ngoài hoang dã vào Thanh Cảng, và sử dụng năng lực cấp bốn để khống chế thống trị Thanh Cảng, ông cho rằng chúng ta còn đường sống mà đánh sao?”

Đột nhiên ông Tô im lặng, đan tay vào nhau, dùng sức siết chặt lại.

Sau một lúc lâu, ông ta mới bất ngờ mở miệng, giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Giống như… Hải Thượng quốc vậy sao?”

“Có lẽ còn nghiêm trọng hơn trước kia.”

Giáo sư Bạch khẽ trả lời ông ta, qua một lúc sau mới nói tiếp:

“Trước kia tôi luôn nói Thanh Cảng chúng ta rất may mắn, thật ra khi chúng ta nhặt được tập tài liệu đó từ tay từ giáo hội Khoa học và Công nghệ.”

“Thực tế thì tập tài liệu này xuất hiện quá trùng hợp, ngược lại khiến lòng tôi bất an.”

“Cho tới bây giờ, tôi vẫn không xác định được đây là ban ân, hay là khiêu chiến.”

“Tôi nói chúng ta may mắn, thật ra đã cộng dồn rất nhiều nhân tố khác…”

“Ví dụ như đơn binh, ví dụ như Oa Oa, ví dụ như ông, như tôi, như thành phố này, và mọi người...”

“Nếu đơn binh không tán thành kế hoạch của chúng ta, vậy chúng ta không có khả năng tự chấp hành kế hoạch này, nếu chúng ta không có Oa Oa, vậy thì kế hoạch Thiên Quốc cũng sẽ khiến cho rất nhiều người không yên tâm, nếu từ khi bắt đầu chúng ta không suy xét kế hoạch Thiên Quốc, vậy thì cho dù có lấy được tập tài liệu này cũng không thể nào lập tức dùng tập hồ sơ một cách hợp lý được…”

“Thành phố Thanh Cảng có thể đi được đến bây giờ còn nguy hiểm hơn cả xiếc trên dây, nếu đi sai một bước thì sẽ không có cục diện tốt như bây giờ”

“Nhưng với cục diện bây giờ, chúng ta có thể cho rằng:”

“Cục diện này, chính là do chúng ta nên có.”

Ông Tô nghe thấy thì sửng sốt sửng sốt, yết hầu trượt lên trượt xuống, một lát sau mới nói: “Tôi là người ba phải, không thể nói mấy chuyện trên trời như vậy với ông, nhưng nói thật, ông nói nhiều như vậy, nhưng có phải vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi không?”

Giáo sư Bạch hơi bất lực lau tóc, cười nói: “Chuyện này còn quan trọng sao?”

“Giống như di ngôn vừa rồi của đơn binh, gần như không có ai được thực hiện nguyện vọng cuối cùng, nhưng mà…”

“Nhưng chúng ta vẫn đồng ý nhìn nhận cuộc sống này…”

“Chỉ cần là cuộc sống mà được phần lớn người đồng ý muốn thấy, hơn nữa còn nhiệt tình yêu thương.”

“Vậy thì chúng ta không cần lo lắng không có người bảo vệ anh.”

Trong chiếc xe phía trước, Lục Tân nhìn thấy trong ánh mắt Oa Oa xuất hiện một tia bi thương.

Trong lúc cô bé đã chủ động đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng, đột nhiên nghe thấy anh nói mình sẽ phải rời đi, trên khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên bối rối, đây là biểu cảm nếu không được tận mắt nhìn thấy thì mọi người đều sẽ không tin nó xuất hiện trên mặt Oa Oa. Dù sao bối rối khác với lựa chọn, nó là một dục vọng của bản năng, mà dục vọng của Oa Oa dành cho thế giới này luôn rất ít ỏi.

Lục Tân nhìn vẻ mặt của cô bé, đột nhiên cảm thấy có hơi vui vẻ.

Sau khi thưởng thức một lúc anh cầm tay cô bé, cười nói: “Anh sẽ không thể ở lại đây mãi mãi.”

“Nhưng anh đã nói, nếu anh đi quá lâu, sẽ luôn có một nơi trở về.”

“Và nơi này cũng vậy.”

Oa Oa chớp mắt, lần này thì cô bé hiểu, trên mặt cô bé dần lộ ra nụ cười ngạc nhiên và vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận