Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 953: Tiếng nhấm nuốt trong bóng tối (2)

Rất mau, đám người Lục Tân và Hàn Băng đã đứng trong vòng vây của một đám lưu manh hung thần ác sát, ngồi vào trong một chiếc xe hơi màu đen.

Đây là mệnh lệnh cách đây một tiếng của Đàn Gia, ra lệnh cho đàn em sắp xếp xe.

Trước sau tổng cộng bảy tám chiếc, tất cả đều chỉ được mã ngoài chứ không xài được, chiếc xe hơi đặc biệt xa hoa để thể hiện thân phận, phía sau là những chiếc xe tải nhét mười mấy tên đàn em tay cầm côn, tay cầm đao, đám người ngồi trong xe tải hỗn loạn như cắm hoa…

Đi trên đường cái, cảnh sát tuần tra cũng không dám cản đường, vừa hỏi thì nói cô cả ra ngoài làm việc, ai không phận sự cút ngay.

Lục Tân ngồi trong xe hơi màu đen, anh cảm thán vạn phần, không ngờ rằng có một ngày mình lại hợp tác với xã hội đen.

“Bác trai, vài người chúng ta đi lên là được, không cần gây ra động tĩnh lớn vậy đâu.”

Khi đến tầng trệt nhà Tôn Hắc Tử, Hàn Băng quay đầu nhìn cha Hồng Xà cẩn thận đưa ra kiến nghị.

“Cũng đúng.”

Đàn Gia đồng ý ngay, dù sao cũng là đến tìm người, chứ không phải diệt khẩu.

Theo ý của Hàn Băng thì ông ta cũng có thể đứng chờ dưới lâu, nhưng không ngờ ông ta lo lắng cho con gái cưng, vì thế cũng đi lên theo.

Cuối cùng, Hàn Băng, Lục Tân, Bích Hổ, Hồng Xà, Đàn Gia, còn cả Tóc Bạc cùng đi vào tòa nhà thấp cũ kỹ này, bước lên bậc thang bằng xi măng, đi vào hành lang chật chội, bước từng bước đi về phía căn nhà của Tôn Hắc Tử ở trên tầng tám.

Đèn hành lang đã hỏng từ lâu, tối đen và không khí yên tĩnh càng làm lòng người hoảng hốt.

Tới trước phòng 802, Tóc Bạc đi lên đập cửa, tiếng vang ồn ã lập tức khiến lỗ tai ai nấy đều tê dại.

“Hắc Tử, mở cửa, xem ai đến này?”

“Hắc Tử, mẹ kiếp ngủ rồi à?”

“Hắc Tử, còn không mở cửa, ông đây hất sơn...”

Sau một hồi đập cửa, trong nhà Tôn Hắc Tử không có tiếng người vang lên, nhưng căn phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng ken két nho nhỏ.

Mọi người quay đầu lại theo bản năng, sau đó nhìn thấy cánh cửa phía sau mở ra, có một khuôn mặt của cụ bà đội cái khăn mỏ quạ màu đen, vành mắt đen thui lặng lẽ thò đầu ra khỏi cửa, không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới những người đứng trước cửa nhà Tôn Hắc Tử.

Rõ ràng cảnh tượng bất ngờ này đã khiến Hàn Băng và Hồng Xà, còn cả Đàn Gia giật nảy mình.

Ngay cả Lục Tân, cũng hơi cảnh giác.

Nửa đêm, trong hành lang tối đen, bà cụ lặng lẽ đánh giá người trước mặt…

Thật ra bầu không khí có hơi kỳ quái.

Nhưng không ngờ Tóc Bạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn bà cụ rồi mắng: “Cút, mẹ nó bà già này nhìn ai đó, có tin tôi đốt nhà bà không?”

Bà cụ sợ hãi lập tức lặng lẽ lùi vào trong, đóng sầm cửa phòng lại.

Mọi người có mặt trên hành lang lập tức liếc nhìn Tóc Bạc theo bản năng.

“Không ai trả lời...”

Thật ra Tóc Bạc không phát hiện ra điều bất thường, anh ta đập cửa hai cái, nói thầm một tiếng, sau đó cầm cây đèn pin nhỏ rọi xung quanh, rút một dây thép mỏng ra. Nhét vào bên trong ổ khóa cửa nhà Hắc Tử, sau một hồi thử tới thử lui, vừa đâm vừa lắc, tiếng “Cạch” vang lên, cửa mở ra.

Bích Hổ không khỏi tán thưởng một câu: “Người anh em, lợi hại đó...”

Tóc Bạc hơi xấu hổ nói: “Ngón nghề thôi, tuy bây giờ đổi nghề nhưng tài nghệ của tôi cũng không tụt hạng…”

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Đàn Gia dạy dỗ một câu, hạ giọng nói: “Sao tôi lại nghe thấy hình như có mùi máu tươi?”

Lục Tân gật đầu, nói: “Đúng vậy, còn rất tươi.”

Một tiếng “soạt”, cả đám người đều quay đầu nhìn anh, vẻ mặt ai nấy đều có vẻ ớn lạnh.

Lục Tân mặc kệ bọn họ ánh mắt, chậm rãi đi vào.

Đàn Gia nhìn mặt đoán ý, bản thân lùi ra đằng sau, đồng thời ông ta còn kéo Hồng Xà lại, lặng lẽ ra hiệu cho cô ấy đi theo bên cạnh mình.

Lục Tân và Bích Hổ đứng hàng đầu đương nhiên sẽ không để ý đến chút động tác nhỏ này của ông ta, chủ động đi ở phía trước.

Cố ý bảo vệ cho Hàn Băng, và cả tên Tóc Bạc dẫn đường...

Trong phòng yên lặng bất thường, tối đen, xòe tay không thấy năm ngón tay.

Mùi máu tươi trong bóng tối càng lúc càng nồng, xộc thẳng vào mũi những người ở đây.

“Hắc Tử...”

Tên tóc bạc khẽ gọi một tiếng, nhưng không có tiếng trả lời, anh ta cảm thấy hơi lo lắng: “Không bị ai đó xử lý rồi đó chứ?”

Cũng đúng lúc này, Lục Tân đột nhiên đứng lại, cũng kéo Bích Hổ lại.

Bọn họ dừng lại, những người phía sau cũng đứng lại, Hàn Băng đụng vào tấm lưng Lục Tân, cô ấy nhanh chóng vươn tay nắm lấy áo anh.

Có thể dễ dàng nhận ra cô ấy có hơi căng thẳng.

Trong căn phòng tối đen tĩnh lặng, từ từ vang lên một âm thanh kỳ lạ, vừa u ám, vừa lén lút.

Cẩn thận lắng nghe lại cảm thấy da gà da vịt trên lưng nổi hết cả lên.

Lục Tân hít sâu một hơi khẽ nói: “Đi tìm công tắc đèn mở lên đi.”

Bên người vang lên tiếng bước chân, có lẽ là Bích Hổ nhanh nhẹn sờ lên bức tường, sau đó có vài tiếng tách vang lên.

Đến tiếng thứ ba, Bích Hổ sờ đúng công tác, ánh đèn lập tức sáng lên.

Ánh đèn trắng như tuyết xua tan toàn bộ bóng tối phòng, căn phòng nhỏ hẹp lập tức sáng rỡ ánh đèn.

Đám người Lục Tân thích ứng một chút đã nhanh chóng thấy rõ cách trang trí trong căn phòng này.

Ngay sau đó, cũng thấy được Hắc Tử.

Ở trước mặt bọn họ đặt một cái bàn trà, phía sau bàn trà là một cái ghế sô pha cũ nát.

Có một người đàn ông hơn hai mươi tuổi để râu dài ngồi ở trên sô pha, trên người anh ta mặc áo ngủ rách bươm, trước mặt đặt một cái mâm inox bẩn thỉu, bên trong mâm để từng miếng từng miếng thịt đầy máu vừa to vừa dày.

Ánh mắt người đàn ông mặt đầy râu kia mơ màng, không để ý những người vừa xông vào trong phòng.

Trong tay của anh ta cầm một cái dao gọt hoa quả, lúc này đang cúi đầu cắt xuống bụng của mình.

Anh ta cẩn thận cắt lấy một miếng thịt, sau đó hai ngón cầm lấy nó rồi từ từ nhét vào trong miệng của mình.

Tiếng nhóp nhép trong bóng tối mà đám người Lục Tân nghe thấy chính là tiếng anh ta nhai thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận