Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1370: Xâm phạm xét xử (1)

Trong lúc Lục Tân nói xong những lời này, những người xét xử đông nghịt kia đã tới bên cạnh trường tiểu học.

Dường như bọn họ cũng mới biết chuyện gì xảy ra bên trong trường tiểu học, cũng biết có bao nhiêu đồng loại mới vừa rồi biến mất ở trong trường, nhưng trên mặt bọn họ lại không hề có bất kỳ sợ hãi và ý định lùi bước. Nếu như nhìn kỹ lại mỗi một biểu tình của bọn họ cũng đều kiêu ngạo mà tự tin, giống như lần đầu tiên Lục Tân nhìn thấy số tám vậy, cảm thấy mình là đúng cho nên không sợ hãi.

Lục Tân cứ thế nhảy từ trên tầng ba trường học nhảy xuống.

“Binh.”

Bởi vì không có em gái hỗ trợ, cho nên lần này Lục Tân nhảy nặng trĩu, quỳ một chân trên đất.

Cha ở bên cạnh cũng không nhịn được mà chau mày một cái.

Sao đó Lục Tân ngồi trên đất một lúc, mới chậm rãi đứng dậy, khập khiễng đi về phía cửa trường tiểu học.

Đối với đám người đông nghịt ngoài trường tiểu học, anh bình tĩnh nói: “Chào mọi người.”

“Tôi coi như là thầy giáo dạy học tạm thời của trường tiểu học này, cũng như chủ nhà của tòa biệt thự này, tôi không cho phép các người đi vào đây.”

“Bây giờ tôi chính thức nói cảnh cáo với các người…”

“Nếu như các người vẫn muốn cưỡng chế xông vào nơi này, cũng không có ý tốt gì với những người bên trong, vậy tôi sẽ giết chết các người.”

“Ai cũng không cứu được…”

Xào xạc, xào xạc.

Mặc dù hiện tại đang là thời điểm đối đầu gay gắt, nhưng không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ lùng.

Những người thi hành này dường như cũng không ngờ tới, cảnh cáo cuối cùng của Lục Tân lại là…

…Nói phải trái như vậy.

Nhưng mà bọn họ cũng chỉ hơi ngẩn ra, sau đó đồng thời xông về phía trước .

“Xét xử không cho phép cự tuyệt.”

Động tác chỉnh tề, lực lượng tinh thần ảnh hưởng đến không khí, giống như xuất hiện tầng tầng lớp lớp sóng gợn, đồng thời tràn về phía trường tiểu học.

Cũng không phải là tất cả mọi người đều lựa chọn đi cửa chính.

Lấy cô Tiểu Lộc làm tâm, bọn họ dường như có thể thông qua bất kỳ cách nào để đi về phía cô.

Cho dù là thực tế, hay là trong chiếc gương bên người cô Tiểu Lộc, cửa sổ, thậm chí là trong mộng, trong ảo ảnh.

Nếu như muốn hình dung, đó chính là chuỗi logic

Ô nhiễm đã được hình thành, cho nên bọn họ có thể men theo chuỗi logic, dùng những phương thức không thể tưởng tượng nổi để đến cạnh cô.

Có điều, lúc bọn họ thông qua những cách thức khác nhau để đến gần cô Tiểu Lộc, người ra tay đầu tiên chính là mẹ.

Bà mỉm cười đứng trên tầng thượng, nhìn những người này, sử dụng những cách khác nhau để đi về phía cô Tiểu Lộc, ánh mắt dường như tìm kiếm thứ gì đó trong đoàn người. Một khắc sau, bóng dáng của bà đã xuất hiện ở những chỗ khác nhau, có khi là trước gương, có khi là một khúc quanh cầu thang, có khi là bên cạnh bức tường cao của trường tiểu học, có khi là bên cạnh người cô Tiểu Lộc, có khi là trong một ảo ảnh của cô.

Bà xuất hiện trong những mắt nối của chuỗi logic, chặn lại tất cả những người xét xử.

“Răng rắc, răng rắc.”

Âm thanh tiếng kéo mở ra, bên trong trường tiểu học Trăng Máu này xen lẫn nhau tạo thành một bản nhạc dễ nghe.

Từng người từng người thi hành biến mất, cũng khiến cho cái quần thể này cảm nhận được sự nguy hiểm.

Con đường đang bị lấp kín.

Chỉ còn duy nhất một lựa chọn, là cửa chính của trường tiểu học Trăng Máu có thể tiến vào trong đó, đến gần người bị xét xử.

Mà Lục Tân hiện đang canh giữ ở cửa trường tiểu học Trăng Máu, hơi hơi dựa lưng vào cánh cửa.

Anh tỉnh táo nhìn những người tràn vào từ bên ngoài này, dường như biển người thi hành vô cùng vô tận, những hạt trong đôi mắt màu đen hơi run run.

Mình là thầy giáo tạm thời của trường tiểu học, lại là chủ nhà của biệt thự này, như vậy mình đương nhiên có quyền lực ngăn cản bọn họ.

Nếu như bọn họ cố ý muốn xông vào trong trường, mình tự vệ lại thì có lỗi gì?

Cho nên anh không nhúc nhích nhìn những người đi đến trước cửa trường tiểu học, hơn nữa còn vượt qua ranh giới kia.

Anh chợt ngẩng đầu, tay trái đã bị bao phủ bởi những hạt màu đen, biến thành màu đen tuyền.

Nở một nụ cười giễu cợt.

Đưa tay về phía trước không chút do dự bắt người thi hành đầu tiên bước vào trong trường tiểu học Trăng Máu.

Người thi hành này chợt ngước đầu lên, dường như còn làm động tác chống cự những gì xảy ra.

Nhưng Lục Tân không để ý đến, tay trái bị bao phủ bởi những hạt màu đen, trong nháy mắt tiếp xúc anh ta, xuyên thấu cơ thể anh ta, hơn nữa động tác cũng không dừng lại, xuyên thấu anh ta lại chộp được người thứ hai sau lưng anh ta tiến vào trong trường tiểu học, lại xuyên thấu người thứ hai, chụp được người thứ ba, sau đó là người thứ tư, ước chừng có khoảng bốn người ở trên cánh tay Lục Tân.

Ngay giây sau cơ thể bọn họ đồng thời bị run rẩy kịch liệt, sau đó tan vỡ, biến thành những lực lượng tinh thần tán loạn.

Lại một giây sau nữa, tay phải của Lục Tân bỗng nhiên biến thành sắc màu ảm đạm, trong lòng bàn tay có một viên đinh, tay phải của anh hướng ra phía ngoài, đột nhiên phá vỡ ngực của một người xét xử, nhưng lúc bàn tay thu về trống trơn không hề có thứ gì.

Những người này là không có tim?

“Ha ha ha.”

Lục Tân bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Một đám không có lòng người đi xét xử người khác, điều này khiến cho anh giống như đọc được một câu chuyện cười.

Trong tiếng cười, anh thấy càng ngày đã càng nhiều người thi hành chen vào trong trường tiểu học, đầu người rậm rạp chằng chịt nhốn nháo.

Vì vậy anh chợt quay đầu nhìn cha một cái, sau đó xoay người lần nữa đi về phía những người xét xử này.

Cha anh cũng hiểu, chớp mắt đã đi đến sau lưng Lục Tân.

Đột nhiên, một mảnh bóng đen bay lên, giống như một chiếc áo choàng đen khổng lồ lơ lửng quanh người Lục Tân, giống như màn đêm dày đặc gợn sóng bao phủ lớp người thi hành bên cạnh, lập tức bao vây một phần lớn những người thi hành đang mặc Tây Trang.

Giống như nước sôi tưới vào bên trong tuyết.

Không biết có bao nhiêu người xét xử mặc quần áo đen bị bóng người màu đen đó cuốn đi, trong nháy mắt vặn vẹo, sau đó tiêu tán.

Những người xét xử đông nghịt chằng chịt trước mắt, số lượng đã giảm bớt đi nhiều, chỉ còn lại thưa thớt mấy người bọn họ dốc hết toàn lực chống đỡ không có bị quét đi. Bên trong những người này là chân thân, bên trong người xét xử không phải là thể tinh thần vặn vẹo.

Bọn họ chống lại năng lượng của cha, giống như trong lòng bọn họ không có sợ hãi gì.

Lục Tân nhìn bọn họ cười nhạt một tiếng, trong bóng người màu đen nháy mắt tạo nên hạt màu đen rung động kịch liệt nghiền ép về phía bọn họ.

Vì vậy những bóng người màu đen đang chống đỡ này cũng nhanh chóng biến mất từng người một.

Mà giờ khắc này, Lục Tân đứng ở cửa trường tiểu học, nhìn những bóng người màu đen xung quanh đang dần hòa tan.

Trên mặt chỉ có nụ cười nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận