Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 238: Báo cáo nhiệm vụ (2)

“Anh ta đã hỏi tới khái niệm giai đoạn thứ hai?”

Chỉ là Lục Tân không biết, lúc anh bắt đầu thả lỏng thì ở một nơi khác căng thẳng như thế nào.

Trong Viện nghiên cứu thành chính thành phố Thanh Cảng, ở văn phòng của giáo sư Bạch, Trần Tinh làm trợ thủ giúp giáo sư Bạch xử lý nghiên cứu. Còn ở bên cạnh màn hình là khuôn mặt tràn đầy uy nghiêm của bộ trưởng Thẩm, theo bối cảnh thì ông ấy đang dò xét cái gì đó ở ngoài.

Bên cạnh là điện thoại mở loa ngoài kết nối với Tô tiên sinh. Ông ấy cũng hết sức quan tâm đến chuyện này.

“Đúng.”

Trần Tinh gật đầu một cái, nói: “Tư liệu cụ thể của giai đoạn thứ hai có mức độ bảo mật rất cao, nhưng khái niệm của nó lại không phải bí mật.”

“Rất nhiều người trong Bộ rửa sạch đặc biệt đều biết, cho nên anh ta có thể nghe thấy cũng rất bình thường.”

“Trọng điểm không phải anh ta có biết khái niệm này hay không. Mà là chúng ta phải đánh giá ra mục đích thật sự của anh ta.”

Bộ trưởng Thẩm nghiêm túc nói: “Tôi đã xem qua báo cáo nhiệm vụ của anh ta. Thật là dối trá. Anh ta báo cáo rõ ràng một mỗi một sự kiện đã làm, thậm chí bao gồm cả việc nhỏ nhặt như nổ ba phát súng và giao ba ngàn nguyên tiền ở thị trấn Hắc Thủy…”

“Viết kỹ càng như vậy là lo lắng đến cái đó chúng ta cũng không tin sao?”

“Hừ! Việc nhỏ thì báo cáo rõ ràng như vậy. Nhưng cụ thể sao lại làm được thì gần như không hề nói ra.”

“Ví dụ như chuyện rút khỏi thị trấn Vui Vẻ, chỉ nói sinh vật thần bí có danh hiệu là “Nữ vương” thức tỉnh, sau đó lại nói mình ra được bên ngoài…”

“Thế nào? Anh ta muốn nói sinh vật thần bí này rất thân thiện, chỉ cần nói đạo lý là có thể toàn thân đi ra ngoài sao?”

Càng nói càng có cảm giác hơi bất mãn, thậm chí tức đến phì cười.

Có xuất thân là quân nhân, đây là một bản báo cáo không chuyên nghiệp nhất mà ông từng xem qua.

“Chỉ tình nguyện nói cho chúng ta biết anh ta có thể làm được cái gì nhưng lại không nói cho chúng ta biết nguyên nhân cụ thể…”

Cuối cùng bộ trưởng Thẩm giúp tổng kết: “Nhất định anh ta che giấu rất nhiều chuyện!”

“Có thể nhìn ra chuyện này.”

Lúc này giáo sư Bạch ngẩng đầu lên, nhìn camera, cười nói: “Đã xem qua báo cáo của Bích Hổ nộp lên chưa?”

“Đã xem rồi.”

Bộ trưởng Thẩm gật đầu một cái, nói: “Hỏi thì cái gì cũng không biết, báo cáo nộp lên thì còn tàn nhẫn hơn cả đồng chí Lục.”

Giáo sư Bạch cười nói: “Điều này nói lên cái gì?”

Bộ trưởng Thẩm nhíu mày: “Nói rõ anh ta không thành thật?”

“Không!”

Giáo sư Bạch lắc đầu một cái, nói: “Nói rõ thật ra bọn họ đều có sự cảnh giác.”

Không đợi Bộ trưởng Thẩm trả lời, ông đã cười giải thích nói: “Trong thế giới đã thay đổi sau tai nạn này, bọn họ cũng có được năng lực khác biệt với người thường. Cho nên việc cảnh giác cũng là hợp lý. Loại cảnh giác này cũng là một cách để bọn họ chứng minh với chúng ta. Dù sao bản chất của việc chúng ta nóng lòng hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ và việc bọn họ không muốn bị chúng ta nắm bắt suy nghĩ là giống nhau.”

Bộ trưởng Thẩm hơi nhíu mày, không trả lời.

Cũng là từ chiếc điện thoại ở bên cạnh truyền ra tiếng cười của Tô tiên sinh: “Ông anh Bạch nói rất hay…”

Sau đó ông hơi nghi ngờ hỏi: “Ông thấy chúng ta có thể tin tưởng anh ta không?”

“Có tin tưởng hay không không quan trọng!”

Giáo sư Bạch cười, liếc mắt nhìn Trần Tinh, nói: “Tôi không có tâm lý mãnh liệt giống như dân cờ bạc, sẽ không hở một tý là đặt cược.”

“Có điều, việc chúng ta cần tìm hiểu chính là, trên đời không ai có thể thật sự tin tưởng một ai đó. Nhưng chúng ta lại cần hợp tác mới tồn tại được trên thế giới này. Cho nên quy tắc ra đời. Quy tắc chính là một cơ sở để chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau.”

Trong video, bộ trưởng Thẩm đã nhíu mày.

Giọng của Tô tiên sinh cũng im lặng một lúc rồi nói: “Ý của lão Bạch là…”

“Dựa theo quy tắc!”

Giáo sư Bạch cười nói: “Thông qua bản báo cáo này và một số biểu hiện trước đó, cách nhìn của tôi đối với đồng chí Lục có sự thay đổi nhất định. Anh ta là một người tình nguyện tuân thủ quy tắc. Ví dụ như nộp tiền phạt vì nổ súng ở thị trấn Hắc Thủy… Nói thật, ở trong thế giới thay đổi sau tai nạn này, những người có năng lực tình nguyện tuân thủ quy tắc chính là may mắn cho người thường. Xứng đáng để chúng ta mở sâm panh để chúc mừng…”

“Mà đối với một người tình nguyện tuân thủ quy tắc…”

Nói đến đây, giáo sư Bạch dừng lại một lúc rồi nói: “Đáng sợ nhất chính là đặc quyền!”

“Đồng chí Lục có tư cách để đòi đặc quyền từ chúng ta, nhưng anh ta lại không làm vậy. Còn chúng ta lại cực kỳ không phối hợp…”

Giọng điệu của ông hơi nghiêm túc, nhìn về phía camera: “Chính là cho anh ta sử dụng đặc quyền!”

Giọng nói của Tô tiên sinh vang lên từ điện thoại: “Cho nên, tất cả đều dựa theo quy tắc?”

Giáo sư Bạch gật đầu, nói: “Dựa theo quy tắc.”

Bộ trưởng Thẩm cũng không có phản đối, qua một lúc lâu mới nói: “Về chuyện liên quan đến giai đoạn thứ hai…”

“Cũng dự theo quy tắc!”

Giáo sư Bạch cười nói: “Đề nghị của tôi là không từ chối anh ta, cũng không được bỏ qua quy định trực tiếp đồng ý với anh ta.”

“Cho dù là từ chối anh ta hay trực tiếp bật đèn xanh cho anh ta đều là đặc quyền, là một loại biểu hiện của việc phá bỏ quy tắc.”

Giáo sư Bạch khiến cho Trần Tinh đang ở trong phòng làm việc, bộ trưởng Thẩm ở trong màn hình và Tô tiên sinh ở trong điện thoại đều hơi ngạc nhiên. Rõ ràng là bọn họ nghe hiểu từng câu, từng chữ một nhưng hết lần này tới lần khác quan điểm của ông làm mọi người hơi khó hiểu.

Một lát sau bộ trưởng Thẩm mới thấp giọng nói: “Như vậy, nếu anh ta đạt được yêu cầu thì sẽ tiến hành giai đoạn thứ hai?”

“Nếu như quy tắc cho phép, thì thất nhiên cần phải đồng ý.”

Giáo sư Bạch nhíu mày một cái rồi lại giãn ra, nói: “Nếu không thì chúng ta định ra quy tắc để làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận