Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1274: Cấp năm (2)

Mặc dù hơi mất tập trung vì chuyện này, nhưng khi nhìn kỹ lại, tòa nhà cũ lại cho anh một bất ngờ rất lớn ngay sau đó.

Anh nhìn thấy rõ ràng, quái vật tinh thần đông như dòng nước lũ xông tới trước sân vận động, nhưng lại bị tòa nhà cũ chặn lại, tiếp đó, ánh đèn sáng lên, cửa sổ bị đẩy ra, từng bàn tay và xúc tu quái dị từ bên trong thò ra.

Lít nhít, một tòa nhà cũ, nhưng gần như có cảm giác choáng ngợp.

Điều này khiến anh nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong trí nhớ của bản thân khi đụng phải đồng hồ cát ký ức lúc ban đầu, cực kỳ giống nhau.

Từng con quái vật tinh thần lao đến trước mặt anh đã bị những người trong tòa nhà cũ nồng nhiệt mời vào và không bao giờ trở ra nữa.

Chỉ có tiếng hét hoảng loạn gần như xông phá nóc nhà đã làm rung chuyển cả tòa nhà, sau đó là tiếng băm rau, thái thịt.

... Từ âm thanh, tựa như một số tồn tại còn đang ăn sashimi.

"Đây là gì?"

Lục Tân gần như hơi ngạc nhiên nhìn về phía mẹ.

Ở lâu như vậy, anh thậm chí còn không biết rằng thì ra trong nhà mình còn có nhiều hàng xóm như vậy...

"Tù nhân..."

Trước câu hỏi của Lục Tân, mẹ trầm giọng đáp, ánh mắt bà như nhìn Lục Tân đầy ẩn ý:

"Những người ở trong tòa nhà này đều là tù nhân..."

"Điện phủ tinh thần..."

Cũng tại thời điểm này, các thành viên của câu lạc bộ Trăng Máu và lực lượng vũ trang còn sót lại của Hỏa Chủng cuối cùng đã phản ứng lại trong hoảng loạn.

Có người nhìn về phía tòa nhà cũ đó, cảm nhận quá trình vô số lực lượng tinh thần bị tòa nhà cũ nuốt chửng, chỉ cảm thấy cảm giác xé rách không chân thật khó mà diễn tả bằng lời. Cũng có người ý thức được điều gì đó, chợt thấp giọng kinh hô: “Đó là một tòa Điện phủ tinh thần...”

Nhiều cặp mắt đổ dồn về người kinh hô, gã có chín đầu rắn mảnh mai.

Đó chính là Cửu Đầu Xà.

Thấy mọi người xung quanh nhìn mình, anh ta cũng sững sờ, đầu rắn rụt lại, nhưng vẫn thều thào:

"Chỉ có người chân chính đạt tới cấp năm, mới có thể có Điện phủ tinh thần!"

“Tại sao vương quốc giả tưởng được gọi là vương quốc giả tưởng, chính bởi vì theo lý luận của nhà nghiên cứu thiên tài của viện nghiên cứu, người năng lực cấp năm có thể dựa vào lực lượng tinh thần của bản thân để ảnh hưởng đến xung quanh và hình thành một đất nước không chân thật...”

"Điện phủ tinh thần là cốt lõi của đất nước này, chính là kết giới..."

Anh ta nói, thậm chí có chút hưng phấn, hoặc là kinh hãi: "Nếu đây là sự thật..."

"Vậy thì, điều này đồng nghĩa với, trong hiện thực, mới vừa xuất hiện một người đã thực sự đạt đến cấp năm..."

Không biết bao nhiêu người đã bị sốc trước lời này, ai nấy đều trố mắt nhìn nhau với biểu cảm kỳ lạ.

Cấp năm thực sự xuất hiện?

Mặc dù, tòa nhà cũ bên cạnh sân vận động khác biệt khá lớn với điện phủ trong tưởng tượng...

"Hừ!"

Ở bên kia, nhìn thấy tòa nhà cũ nuốt chửng một số lượng lớn quái vật tinh thần, khiến cho những con quái vật tinh thần leo xuống từ xích sắt đều thoáng nảy sinh cảm giác sợ hãi, cho dù chúng có thực sự lao tới, cũng không thoát khỏi số phận bị nuốt chửng, tinh thần run rẩy.

Cách các lớp kết giới không gian, Tàng Trượng Nhân đang kéo vô số xích sắt đen, tức giận lập tức tăng vọt.

Ý chí của gã có thể khiến những con quái vật tinh thần này không có khả năng từ chối, tiếp tục lao về phía tòa nhà cũ, nhưng điều đó là vô nghĩa.

Gã biết rằng, bản thân đã bị tính kế.

Nếu không phải có người dày công sắp xếp, làm sao có thể mỗi một chuyện xảy ra đều có vẻ như đối phương đã chuẩn bị từ sớm?

Điều này khiến gã cảm thấy tức giận vô hạn.

Hừ lạnh một tiếng, gã đột nhiên chậm rãi tiến lên một bước.

Gã đã ở rất gần thế giới hiện thực, vì vậy mới khiến người khác nghe thấy tiếng kéo xích sắt.

Mà khi gã thực hiện bước này, nó gần như gần với thế giới hiện thực.

Thậm chí có thể nhìn thấy, kết giới không gian dày đặc đều xuất hiện từng mảng những vết nứt nhỏ như mạng nhện do cách tiếp cận của gã.

Có vẻ như những kết giới không gian này đã không còn có thể chịu được sức nặng khổng lồ của chính nó nữa...

"Rắc rắc rắc..."

Dường như có thể nghe thấy âm thanh nứt vỡ rõ ràng của thủy tinh.

Động tác của Tàng Trượng Nhân cũng dừng lại sau khi thực hiện bước này, không tiếp tục đè ép về phía trước.

Suy cho cùng, địa ngục vẫn chưa được hoàn thành, thành phố Hỏa Chủng cũng không thể chịu được áp lực của gã.

"Lạch cạch..."

Trong khoảnh khắc tiếp theo nữa, xích sắt chưa từng có trước đó đột nhiên bay lên không trung. Bởi vì số lượng xích sắt quả thực quá nhiều, chúng trông giống như một dòng sông đen kịt, từng đoàn từng đoàn, kích động lực lượng tinh thần sắc bén và nặng nề dao động tràn tới.

Nhìn theo hướng của xích sắt, nó thực sự đang đổ về tòa nhà cũ.

Từng sợi xích sắt như rắn bò lên tòa nhà cũ, buộc chặt rồi kéo căng.

Tòa nhà cũ thậm chí còn bị kéo di chuyển, lôi ra khỏi nền đất xuất hiện những vết xước sâu.

"Hắn muốn cướp lấy tòa nhà cũ..."

Vào lúc này, Lục Tân phát giác ra ý định của Tàng Trượng Nhân, những hạt đen bùng phát trong con ngươi.

Nhưng anh thậm chí còn chưa ra tay, vai đã được người khác nâng đỡ nhẹ nhàng.

Bỗng quay đầu, anh nhìn thấy nụ cười lạnh lùng và khinh thường trên khuôn mặt của mẹ, bà thì thào nói: "Hắn đã mắc bẫy..."

"Đây..."

Lục Tân hơi chần chừ, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Chợt quay đầu, anh nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.

Nơi anh ở, nằm vào phía đông của tòa nhà cũ.

Mà khi vô số xích sắt của Tàng Trượng Nhân buông xuống và buộc vào tòa nhà cũ, một người phụ nữ đã xuất hiện ở phía tây của tòa nhà cũ.

Bà mặc một bộ triều phục màu đen nặng nề và tinh xảo, kiêu hãnh như một hoàng hậu, trên tay cầm một chiếc gương.

Ngay sau đó là ở phía nam, một chiếc xe mô tô lao ra khỏi tòa nhà cao hàng chục tầng, một người phụ nữ ngồi trên đó, hai chân đạp trên mô tơ, mượn lực bắn lên giữa không trung, trên tay cầm một quả bóng bay màu đỏ, nhanh chóng tông thẳng vào xích sắt.

Rồi sau đó là ở phía bắc, một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blu trắng mở cửa sổ, cười tủm tỉm vươn bàn tay trắng nõn ra.

Trong lòng bàn tay là một tờ văn thư khế ước trống không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận