Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 880: Đất nước thối rữa (2)

Chạng vạng hôm sau, Lục Tân ngồi trên máy bay trực thăng bay đến căn cứ thí nghiệm.

Căn cứ thí nghiệm cách Thanh Cảng cũng không xa, ước chừng hai trăm ki-lô-mét , nằm ở một chỗ cách biển không xa.

Ban đầu Hải Thượng quốc không ở đây, mà giáo sư Bạch đưa họ đến đây để tiện cho thí nghiệm.

Dù sao ưu thế của Hải Thượng quốc đó là họ tụ tập trên những con thuyền liên kết thành một quần thể thật lớn, rất tiện hoạt động di chuyển.

Trước kia anh đã nghe rất nhiều truyền thuyết về Hải Thượng quốc, nhưng khi nhìn tận mắt nhìn thấy cả một nước lênh đênh trên mặt biển, thì trong lòng anh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nó được cải tạo từ bảy con tàu lớn, và hơn một trăm con tàu nhỏ hợp lại tạo thành đất Hải Thượng quốc, chúng đan xen lẫn nhau, nhìn từ xa cứ như một hòn đảo trên biển.

“Đây là Hải Thượng quốc...”

Hàn Băng nhỏ nhẹ giới thiệu với Lục Tân: “Trước kia Hải Thượng quốc có diện tích rất lớn, thuyền cũng rất nhiều, ước chừng có mấy trăm nghìn người sinh sống trên biển, nếu có một hòn đảo nhỏ để đặt chân thì nó cũng được xem là một quốc qua chân chính, nhưng sau khi thành phố Thanh Cảng chúng ta tiếp nhận thì đã đón hết phụ nữ, trẻ em và người già khỏe mạnh ở Hải Thượng quốc đi, sau đó tạm thời xây dựng thành phố vệ sinh sáu để họ sinh sống, cách ly họ.”

“Hơn nữa sự kiện ô nhiễm đặc biệt ở Hải Thượng quốc đã làm cho phần lớn cư dân họ chết đi, sau đó vứt bỏ rất nhiều con thuyền vô dụng.”

“Cho nên bây giờ Hải Thượng quốc mà chúng ta nhìn thấy đã nhỏ hơn ban đầu rất nhiều.”

“May mắn số người còn sống là một trăm mấy nghìn người…”

Lục Tân cẩn thận lắng nghe, cũng nghiêm túc quan sát.

Anh đọc tư liệu và biết chuyện Hải Thượng quốc bị ô nhiễm nghiêm trọng từ sớm, nhưng khi anh nhìn thấy rõ bộ dáng của đám người trên thuyền thì không khỏi cảm thấy giật mình, đất nước này, đâu chỉ là ô nhiễm nặng nề, mà có thể nói là thật thảm thương.

Một trăm mấy ngàn người, chỉ cần nghĩ sơ sẽ biết nó là con số khổng lồ đến cỡ nào?

Lục Tân nhanh chóng có được cái nhìn trực quan sinh động.

Máy bay càng bay đến gần thì anh càng thấy rõ những bóng người to như con kiến nằm trên đủ chiếc thuyền lớn lớn bé bé.

Phần lớn những người này là thanh niên trai tráng, sinh sống trên biển hàng năm, nắng phơi làn da họ ngăm đen, quần áo trên người cũng rất đơn giản, nhiều người chỉ dùng một miếng vải bao lấy nơi quan trọng, khắp nơi đều là bình rượu lăn lóc, lưới đánh cá, vân vân.

Phần lớn con thuyền đều rỉ sét, rách nát, trông dơ bẩn loang lổ, nhưng lại cực kỳ rắn chắc.

Những người đàn ông nằm trên boong tàu, có một nhóm người lười biếng ngồi trên boong tàu mặt chết lặng, ngồi như khúc gỗ.

Mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đầu mà cũng không biết tránh ra, giống như đã mất năng lực cảnh giác với thế giới bên ngoài.

Kế bọn họ còn có không ít xác chết bị bỏ lăn lóc một bên, giống như mấy cái túi rách nát.

Trên trời có chim biển bay vòng, thỉnh thoảng sẽ đáp xuống công khai mổ đám thịt thối rữa trên thi thể ăn, từng vết thương đỏ lòm đáng sợ lộ dưới ánh mặt trời, mặt sàn ảm đạp loang lổ máu, nhưng đám người bên cạnh họ tựa như đã quen bầu bạn với đống xác hôi thối và những con chim biển ăn thịt, thậm chí họ còn lười đưa tay đuổi chúng.

May mắn bây giờ còn đang là mùa đông, thối rữa không nghiêm trọng lắm, nếu không, có khả năng nạn dịch đã lan tràn khắp nơi.

Lục Tân thấy mà hốt hoảng: “Sao lại nhiều thi thể vậy?”

Hàn Băng khẽ lắc đầu, nói: “Chết đói.”

Lục Tân thấy hơi ngạc nhiên.

Hàn Băng lại giải thích thêm: “Đó là những người bị ô nhiễm ở Hải Thượng quốc, họ sẽ càng ngày càng lười, hoặc là suy kiệt, chết lặng, trong lòng họ chỉ có tiếng ca này, chỉ điên cuồng mong chờ tiếng ca đến, mà mất đi hứng thú với mọi chứ, đừng nói là bắt cá, thậm chí để đồ ăn bên cạnh họ, họ cũng lười lấy, nếu tiếp tục như vậy thì người chết đói đương nhiên càng lúc càng nhiều…”

“Chỉ mới một tuần trước, chúng tôi đã giúp họ dọn dẹp một đống thi thể.”

“Còn số mà anh đơn binh nhìn thấy chính là số người chết đói trong gần một tuần qua.”

Thậm chí Lục Tân còn cảm thấy không thể hiểu nổi tại sao lại thành ra thế này.

Có điều, ngay sau đó anh đã nhìn thấy cảnh tượng giúp anh hiểu rõ chuyện này hơn.

“Phành phạch phành phạch...”

Khi mà máy bay trực thăng anh ngồi đáp xuống đất, xung quanh những con tàu thuộc về Thanh Cảng đã có bốn máy bay trực thăng bay lên, họ bay vòng vòng quanh bầu trời Hải Thượng quốc, sau đó thả một cơn mưa bọc ni-lông xuống.

Nếu quan sát cẩn thận thì có đồ ăn, bánh mì, chân giò hun khói, chai nước tinh khiết.

Đống đồ ăn này rơi trên boong tàu lênh đênh trên biển, thỉnh khoảng, còn có một số rơi thẳng xuống người đám đàn ông Hải Thượng quốc, thậm chí còn rơi vào trong lồng ngực họ, nhưng họ lại lười biếng vờ như không thấy, qua một lúc lâu mới có vài người chậm chạp nhặt lên, xé mở bao bì, nhai nuốt một cách máy móc, trong suốt quá trình đó hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn nào.

Rõ ràng cơ thể đã đói đến mức da bọc xương, nhưng lại không có hứng thú với thức ăn, ăn được vài miếng đã ném sang một bên.

Có người vì thiếu nước mà môi khô nứt nẻ, nhưng khi đưa nước tinh khiết vào tay anh ta thì anh ta có vẻ như chẳng thấy hứng thú.

Ánh mắt trống rỗng chết lặng, giống như đã mất đi linh hồn.

Lục Tân chợt im lặng.

Cuối cùng anh đã hiểu rõ tính nghiêm trọng của ô nhiễm ở Hải Thượng quốc.

Đây là một đất nước chết, thậm chí nó còn bắt đầu thối rữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận