Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 892: Sự lớn mạnh của Thanh Cảng, đầm rồng hang hổ (2)

Phía nam là một tên mập, cả người xăm đầy hình xăm, thậm chí cả cổ cũng xăm kín, thân hình cao to thô kệch, toàn thân đầy bắp thịt. Đây là một người điển hình khi đi ăn thịt nướng hừ một tiếng, đôi bạn trẻ bên cạnh sẽ lập tức rời khỏi bàn ăn của ba người.

Đối mặt với boong tàu Hải Thượng quốc, đám người điên cuồng tối om một vùng lao về phía mình, đồng tử anh ta chợt co rút lại.

Sau đó anh ta im lặng, im lặng và đột nhiên bắt đầu run rẩy.

Vẻ hoảng sợ khó tả hiện lên trên khuôn mặt, thịt mỡ đều đang khẽ run lên.

"Không phải chứ, nhiều người như vậy đều vọt tới, muốn nhảy xuống biển sao?"

"Làm sao có thể có ô nhiễm kinh khủng như vậy, sẽ không lây nhiễm sang đấy mình chứ?"

"Nếu mình ngăn cản bọn họ, bọn họ sẽ không cắn mình chứ?"

"Này này này, tôi chỉ muốn sống yên ổn, tại sao lại gặp phải chuyện kinh khủng như vậy?"

"Nhưng mình lại không thể không tới. Nếu không tới, những người cấp cao kia nhất định sẽ bí mật trừ khử mình thì sao?"

Anh ta càng nói càng sợ hãi, sắc mặt đều trở nên tái mét, lông tóc cả người dường như đều dựng lên.

Nhìn động tác của anh ta, gần như sắp trực tiếp ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Nhưng cảm xúc hoảng sợ và sợ hãi đó vẫn đang không ngừng trào dâng từ tận đáy lòng anh ta. Quan trọng hơn, cảm giác hoảng sợ và sợ hãi này trong anh ta đang lan nhanh qua tràng vực do Oa Oa xây dựng và bao trùm lên những người dân của Hải Thượng quốc.

Khuôn mặt của những người điên cuồng đó đột nhiên có thêm nhiều nỗi sợ hãi, từng người một lo lắng nhìn về phía xung quanh.

Đối với sự điên cuồng của những người xung quanh, cùng với trời đêm đen kịt, biển cả u ám, đồng thời tạo nên một nỗi sợ hãi khôn tả.

Nỗi sợ hãi này mạnh đến mức thậm chí còn làm loãng những ý nghĩ khác.

Sợ những người xung quanh, bởi vì sợ những người này sẽ bất ngờ lao lên và làm tổn hại mình.

Sợ trời đêm đen kịt, bởi vì trong bóng tối sẽ luôn nảy sinh ra những thứ quái dị.

Nhiều người trong số họ thậm chí đã lao đến mép boong tàu, nhưng chân lại mềm nhũn, không dám nhảy xuống.

Bởi vì bọn họ cũng không biết có quái vật nào trong vùng biển đen tối này...

"Người có năng lực phụ trợ thứ tư tên là La Hán, trước kia vẫn luôn làm việc với chúng tôi với tư cách là người nghiên cứu trong Bộ phận thông quan đặc biệt."

Lúc này, Hàn Băng cũng giới thiệu đến tên mập xăm kín cả người và cho biết: "Anh ta vốn tên là La Bàn, vì sợ ma nên đã đổi tên thành La Hán, mục đích là để dọa ma, để ma không dám tìm đến mình. Khắp người xăm trổ đầy mình là do trên đường có quá nhiều xã hội đen, sợ sẽ có người đến bắt nạt mình. Ngoài ra, anh ta còn không dám đi thang máy vì sợ thang máy rơi, không dám ở nhà cao tầng vì sợ động đất..."

Lục Tân nghe đến đơ ra: "Vậy anh ta..."

"Đúng vậy, anh ta mắc chứng hoang tưởng bị bức hại nghiêm trọng."

Hàn Băng nói: "Mà năng lực của anh ta chính là có thể truyền nỗi sợ hãi bị bức hại này của mình cho người khác."

Lục Tân có cảm giác mở rộng tầm mắt, đột nhiên nghĩ tới một điều:

"Nếu anh ta mắc chứng hoang tưởng bị bức hại nghiêm trọng như vậy, vậy làm sao mọi người lại dám nghiên cứu về anh ta?"

"Bởi vì hoang tưởng bị bức hại của anh ta đã nghiêm trọng đến một mức độ nhất định."

Hàn Băng nói: "Cho nên anh ta tin Thanh Cảng nhất định sẽ ra tay với anh ta, có trốn cũng không được, cho nên đã chủ động tìm tới, hy vọng nghiên cứu viên của Thanh Cảng có thể nể tình sự hợp tác của anh ta mà lúc hạ dao nhẹ hơn một chút."

"Cũng là dựa vào loại tâm lý này, anh ta thường rất nghe lời trong lúc làm nhiệm vụ, bất kể là thí nghiệm thuốc hay là giải phẫu chuyên sâu giai đoạn hai, vậy nên..."

"Sức mạnh của anh ta đã được cải thiện rất nhanh và đặc biệt ổn định!"

Lục Tân không biết phải nói gì.

Chỉ có thể thừa nhận rằng thế giới rộng lớn này không thiếu những điều kỳ lạ.

Với sự trợ giúp của bốn trợ thủ, những người đàn ông hung bạo trên boong tàu của Hải Thượng quốc nhất thời bị chặn lại từ bốn phía không thể nhảy xuống biển. Cảm xúc lo lắng trong lòng bọn họ càng ngày càng trầm trọng, giống như chuột trong lò, hét lên trong điên cuồng.

Ở Hải Thượng quốc này, có ít nhất hơn một trăm nghìn người đàn ông may mắn sống sót.

Một trăm nghìn người là một con số vô cùng đáng sợ.

Nhưng bây giờ đã hoàn toàn bị chặn lại trên boong tàu bởi năm người có năng lực của Thanh Cảng.

Bản thân nó là một bức tranh có tác động thị giác bất thường.

Mà phía trên boong tàu của toàn bộ Hải Thượng quốc, tràng vực do Oa Oa xây dựng cũng ngày càng trở nên nghiêm ngặt hơn.

Cô bé không có bất kỳ lo lắng nào, chỉ tập trung sự chú ý tăng mật độ bức xạ tinh thần trong tràng vực.

Mật độ sức mạnh tinh thần bắt đầu tăng lên, tạo thành một cái lồng nghiêm mật vô hình, không màu không mùi và ở khắp mọi nơi.

70%... 85%... 99%...

"Tràng vực được xây dựng hoàn chỉnh, giá trị bức xạ tinh thần ước tính đã đạt tới..."

Trong trung tâm chỉ huy, một số nhân viên nhìn chằm chằm vào các con số trên máy kiểm tra đo lường tinh thần và hét lên đầy phấn khích.

"Rất tốt."

Giáo sư Bạch đang ngồi trong lọ, đột nhiên dùng sức xé nón bảo hộ ra và hít một hơi dài.

Sau đó ông ta cầm bộ đàm dõng dạc tuyên bố: "Bắt đầu bài kiểm tra thanh lý lời nguyền rủa cuối cùng!"

"Bách bách bách..."

Trong phút chốc, trong tất cả các phòng chỉ huy, nhân viên làm việc mười ngón tay như bay, dốc sức gõ bàn phím.

Từng mệnh lệnh được truyền đi: "Tất cả các phòng ban chuẩn bị bắt đầu bài kiểm tra dọn dẹp lời nguyền rủa cuối cùng..."

"Cuối cùng đã đến bước cuối cùng này?"

Lục Tân nghe thấy âm thanh phát ra từ chân kính, cũng hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Oa Oa trên không trung.

Sức mạnh tinh thần dày đặc bóp méo không khí, khiến dáng vẻ của cô bé có chút mơ hồ.

Sức mạnh tinh thần vô hạn lấy cô bé làm tâm điểm, bao trùm khắp mọi hướng.

Nhìn có khí chất nữ hoàng có chút thần bí và mạnh mẽ.

Đối mặt với lời nguyền bí ẩn đủ sức hủy diệt cả một quốc gia, liệu cuối cùng Oa Oa có phải đối đầu trực diện với nó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận