Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1151: Những người tuân thủ quy tắc (2)

"Nói như vậy, muốn thuận lợi đi tới Thành phố Hỏa Chủng đúng là một vấn đề..."

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Trên thực tế, hôm nay may mắn, gặp phải một trưởng làng hiểu biết rõ ràng như vậy đã giúp anh tránh rất nhiều rắc rối.

Nhưng tiếp tục đi đường nhỏ, một là vẫn có khả năng bị mắc kẹt, hai là khả năng bị cướp cũng không ít.

Anh không nhất thiết phải gặp tất cả người trong thôn này, nếu có người muốn giết anh, vì công bằng, anh phải giết bọn họ, nhưng nếu gặp quá nhiều, vậy chẳng phải là muốn giết rất nhiều người sao?

Lục Tân không muốn giết quá nhiều người, anh không thích.

Nếu đã như vậy thì chỉ còn cách làm như trưởng thôn nói, đi tìm đại diện?

Vì không cho những người đó có cơ hội bị anh giết chết, anh quyết định đi nộp phí qua đường, thứ mà vốn có thể tiết kiệm... Ai dà, coi như là anh thỏa hiệp với thế giới này đi!

"Nói vậy thì tôi cũng có thể đi tìm người đại diện?"

Lục Tân suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

"Có thể, đại diện quản lý tất cả mọi thứ, chỉ cần có tiền thì cậu có thể làm bất cứ cái gì..."

Trưởng thôn nói: "Cho dù là phí qua đường để đi đường hàng hóa, hay là thu thuế, hoặc là hai bên nào làm việc, chỉ cần là chuyện trong nơi hoang dã thì đều do người này quản lý. Ai, bởi vì lần trước ở chỗ chúng tôi tụ tập đánh nhau bị thua, xong bị cướp không ít đồ đạc nên bây giờ, ngay cả thuế năm sau, chúng tôi cũng không biết phải nộp như thế nào..."

"Chuyện này..."

Lục Tân đăm chiêu suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Vậy nên mọi người mới muốn cướp tôi?"

"Chuyện này đâu có..."

Trưởng thôn nói: "Nói về thủ đoạn thì cùng lắm, chúng tôi sẽ tống tiền nhưng chưa thành công bao giờ chứ đừng nói là cướp."

Đối mặt với sự phân chia công việc tỉ mỉ như vậy, Lục Tân chỉ có thể thừa nhận lời ông nói rất có đạo lý.

Anh hơi lắc đầu, nếu đối phương thành thật như vậy, Lục Tân cũng nói: "Vậy thì, làm như vậy cũng không tốt lắm?"

"Cho dù là cướp, hay là tống tiền, thì đều vi phạm pháp luật..."

"Khách quý, lời này của cậu không đúng lắm."

Trưởng thôn vậy mà lại trực tiếp phản bác lời của Lục Tân, nói: "Chúng tôi còn không sống nổi thì sao lại sợ vi phạm pháp luật?"

Nói xong trừng mắt về phía cửa: "Tam Lăng Tử lại ăn đá, bỏ xuống ngay."

Lục Tân quay đầu nhìn, chỉ thấy một đứa trẻ vẫn còn chảy nước mũi đang ngồi xổm ở cửa, cầm một tảng đá liếm. Cậu nhóc vừa liếm, vừa nhìn đĩa xúc xích trên bàn, hai con mắt tỏa sáng như chỉ cần liếc mắt là có thể ăn được, nên càng liếm nhanh hơn.

Lục Tân nhìn không đành lòng, cầm một cái xúc xích đưa cho cậu bé: "Cho cháu này."

"A..."

Trưởng thôn muốn ngăn lại nhưng đứa nhỏ kia vừa sợ vừa mừng. "Ầm" một tiếng, cậu bé tới cướp đi xúc xích.

Nhìn dáng vẻ như hổ đói của cậu bé, tâm tình Lục Tân đột nhiên rất tốt.

"Cậu đây là..."

Trưởng thôn không biết nên nói gì, cảm thấy chuyện Lục Tân làm rất khó xử.

Lục Tân cũng phát hiện vấn đề không đúng, chỉ thấy sau khi Tam Lăng Tử kia nhận được xúc xích, một lát sau, trước của xuất hiện rất nhiều cái đầu nhỏ đáng thương nhìn anh. Anh ngạc nhiên, quay lại thì thấy trưởng thôn đã cảnh giác cất đĩa xúc xích trên bàn. Không riêng gì xúc xích, ngay cả bánh cao lương hấp và bánh bột ngô cũng cất đi.

"Sao keo kiệt như vậy..."

Lục Tân bất mãn nhìn trưởng thôn, đi về phía xe của mình mang ra một thùng thịt bò đóng hộp và bánh mì, đặt ở cửa.

“Tự lấy đi!”

Nhìn bọn nhỏ chen chúc xông lên, bộ dáng giữ đồ trong tay và trong lòng, tâm tình anh trở nên rất tốt.

Trưởng thôn nhìn cảnh này cũng không biết nên nói gì. Ông cảm thấy Lục Tân bất mãn, lại ngượng ngùng đặt bánh cao lương hấp và bánh bột ngô xuống, nói: "Trong thôn chính là như vậy, cũng không ai muốn bọn trẻ con đói, phải không?"

Ông vừa nói, vừa lắc đầu: "Nhưng anh không biết đâu, bên thu thuế vô cùng tàn nhẫn, bọn họ mặc kệ kỵ sĩ đoàn đến cướp đồ, nói thu bao nhiêu tiền thuế thì thu bấy nhiêu. Vốn dĩ đất ở đây trồng trọt cũng không đủ ăn, sau khi móc toàn bộ tiền đưa cho bọn họ, thì chúng tôi vẫn còn nợ bọn họ không ít, không biết sống làm sao. Vì vậy, chúng tôi phải nghĩ cách kiếm đồ ăn..."

"Nhưng, chúng tôi vẫn rất có quy tắc."

Lục Tân đột nhiên hiểu ra, giật mình nói: "Mấy người đã bắt đầu tống tiền rồi mà còn tuân thủ quy tắc?"

"Đương nhiên rồi..."

Trưởng thôn thậm chí còn tự hào nói: "Khách quý đến thôn chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp đỡ và chiếu cố, cho dù là ăn uống, thậm chí muốn những tiết mục tình cảm, chúng tôi cũng sẽ dùng hết khả năng cung cấp. Cuối cùng, không biết trên người khách này có bao nhiêu tiền, chúng tôi cũng không tham lam, vừa không hại mạng, cũng không đả thương người, cướp xong vẫn sẽ để lại cho người ta phí đi đường, tốt xấu gì cũng để bọn họ còn sống trở về..."

“Cậu nói xem, chúng tôi có phải là người rất có quy tắc không?

"Sao?"

Trong đầu Lục Tân lập tức hiểu ra.

Không biết vì cái gì đó mà anh cảm thấy lời của trưởng thôn nói rất có đạo lý...

Họ không sống nổi vì vừa bị cướp vừa bị tống tiền, cũng có thể giải thích?

Có thể ở bên ngoài cướp cùng tống tiền, nếu có giới hạn, cũng được xem như là người có quy tắc...

Cảm giác vô tình nghe được triết lý nhân sinh, bình thường Lục Tân không thích nói chuyện lắm, cũng dần dần cởi mở, hai người anh một lời, tôi một câu, vui vẻ tán gẫu, rất nhanh đã trở thành bạn bè tốt.

Trưởng thôn chẳng những tỉ mỉ nói với Lục Tân tình huống và quy tắc nơi này mà còn chỉ cho anh đường đến chỗ người đại diện.

Nhờ sự nhiệt tình này của ông, Lục Tân lúc rời đi còn để lại thêm năm mươi tệ.

Trước khi đi, rất nhiều người trong thôn đều nhiệt tình tới tiễn, thân thiện vẫy tay với Lục Tân, tiễn anh ra khỏi thôn.

Trưởng thôn còn tự mình dẫn người đưa Lục Tân đi một đoạn, để anh không bị lún vào mương xung quanh.

Dù sao những cái mương này đều là bọn họ tự đào, nên hiểu rõ vị trí.

Đến lúc chia tay, ông còn ân cần dặn dò Lục Tân: "Khách quý nên nhớ kỹ, đến chỗ người đại diện, nhất định phải tuân thủ quy định, những gì không nên nói thì đừng nói, những chuyện không nên làm thì đừng làm. Thứ ‘đặc sản’ này của cậu ở chỗ người ta cũng không tính là cái gì, Chúng tôi đều là người thành thật, nên khuyên anh ngàn vạn lần đừng chạy tới chỗ người ta thể hiện, làm việc theo quy tắc mới có thể sống lâu..."

“Được rồi, ông yên tâm, trở về đi!”

Lục Tân cười: "Tôi trước giờ luôn tuân thủ quy tắc..."

Nói xong anh lại phất tay hẹn gặp lại bọn họ, mang theo tâm tình cực tốt chạy về phía người đại diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận