Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 614: Mày không phải thần (2)

"Chuẩn bị xong chưa?"

Vẻ mặt của Lục Tân trở nên nghiêm túc, nhìn về phía cái bóng màu đen.

Cái bóng yên lặng, cũng không cười nữa, mà hỏi giống như thăm dò: "Mày thực sự tình nguyện tin tưởng tao?”

Lục Tân im lặng một lúc rồi nói: "Thực ra từ trước đến nay đều là ông không tin tưởng tôi.”

Vị trí hai con mắt của cái bóng có màu đỏ như máu hơi co lại, dường như hơi cảnh giác.

“Xin lỗi.”

Lục Tân bỗng khẽ cúi đầu với cái bóng, nói nhỏ: “Trước đó tôi thực sự không đáng để tin tưởng.”

“Tôi đã quên đi quá nhiều chuyện, thậm chí bao gồm cả chuyện tôi đã hứa với bọn họ.”

“Một người đến cảm giác để hướng đến cũng không có thì tất nhiên không đáng để được tin tưởng quá nhiều. Cho nên tôi hiểu ông.”

“Nhưng xin ông hãy tin tưởng tôi. Bây giờ tôi biết phải làm cái gì.”

Dường như cái bóng bị sự thẳng thắn của anh làm bất ngờ, im lặng một lúc lâu không lên tiếng.

Sau đó, mới nhỏ giọng, thử dò xét nói: "Mày thực sự đã nhớ lại tất cả sao?"

"Không phải tất cả. . ."

Lục Tân bất đắc dĩ giơ tay lên, gõ gõ vào đầu của mình, nói khẽ: "Còn có rất nhiều ký ức chỉ là mảng trống. Tuy nhiên, những chuyện quan trọng tôi đã nhớ lại được. Có lẽ lúc trước từng cho rằng những ký ức này không có chỗ nào dùng đến nên quên hết nhỉ? Nhưng thật không ngờ, còn có chuyện quan trọng như vậy đợi tôi đi làm, còn có người đang chờ tôi…”

Nói xong, anh hơi ngượng ngùng cười cười, nói: "Đây chính là cảm giác hướng tới, đúng không?"

"Ha ha ha. . ."

Cái bóng phát ra tiếng cười.

Tiếng cười đó vô cùng âm u, giống như muốn len lỏi vào khắp các ngõ ngách của thành phố này.

"Xoẹt. . ."

Đồng thời, ngay sau lúc đó, trùng kích tinh thần của “thần” thất bại, quái vật máu thị khổng lồ xông tới xông tới phía trước như thủy triều.

Nó không tiếp tục chọn cách thức sai lầm như trước đó mà là trực tiếp dùng máu thịt bao phủ Lục Tân. Dù sao, loại máu thịt mang theo sự ô nhiễm cao này mới là lực lượng mạnh nhất của nó, cũng là ưu thế tuyệt đối mà là một “thần” như nó có thể nhờ cậy vào.

Vô số những tiếng cơ bắp bị xé rách liên tiếp vang lên, trước mắt Lục Tân xuất hiện một ngọn núi máu thịt cao tới hàng chục mét.

Bên trong đống máu thịt đó còn có thể nhìn thấy dây thần kinh và mạch máu đan xen giống như một bầy rắn nhốn nháo.

“Bây giờ mày như thế này thuận mắt hơn rất nhiều…”

Cái bóng màu đen nhìn Lục Tân, phía đầu xuất hiện một con mắt đang dần dần trở thành màu đỏ như máu.

Lục Tân thì cười vẻ ấm áp mà lại tự tin: "Cuối cùng thì con người ta sẽ trưởng thành, điều cần thiết nhất là sự thấu hiểu và tin tưởng của gia đình.”

"Phải không?"

Cái bóng khẽ nói, bên trong con mắt màu đỏ như máu xuất hiện ý cười.

Lúc này, một ngọn núi máu thịt, hoặc là nói, biển máu thịt đã xông đến trước mặt Lục Tân.

Con sóng máu to lớn che khuất cả trăng máu ở trên trời, một mảng đen tối ập xuống.

Lục Tân như một hòn đá nhỏ sắp bị dìm chìm nghỉm.

Nhưng ngay lúc đó, Lục Tân lại nhẹ nhàng đặt Tiểu Thập Cửu lên mặt đất, sờ lên đầu của cô, thầm thì:

"Xoay qua chỗ khác, trẻ con không nên nhìn."

Lúc bảo Tiểu Thập Cửu nghe lời xoay người qua thì Lục Tân cũng quay đầu nhìn về phía quái vật kia.

Sau đó nét mặt của anh đột nhiên trở nên dữ tợn, tơ máu trong nháy mắt hiện lên chằng chịt trong tròng trắng mắt.

Chân phải đạp lên mặt đất, cơ thể lao thẳng về phía trước, xông ra ngoài.

Cùng lúc đó, anh giơ bàn tay ra.

Em gái ở bên cạnh anh đã chuẩn bị từ trước, thử thăm dò đưa bàn tay bé nhỏ của mình cho anh nắm.

“Bộp!”

Khi bàn tay của cô nắm lấy tay của Lục Tân thì anh gần như kéo cô bay lên.

Em gái bị quăng lên lưng của Lục Tân, cô lập tức đưa hai cánh tay bé nhỏ ôm lấy cổ của Lục Tân.

Mà từ khi hai người nắm tay, tốc độ của Lục Tân cũng lập tức tăng lên gấp mấy lần, đồng thời, chân tay và cơ thể có được một sự linh hoạt và nhạy bén không thể diễn tả được bằng ngôn từ. Ngay sau đó, cơ thể của anh một lần nữa xông về phía trước, đụng vào cái bóng đang ở trước người anh.

Trong nháy mắt, cái bóng bao trùm lên cơ thể của anh, làm cơ thể của anh nhìn sơ qua như phồng lên gấp hai, ba lần.

Nhưng tốc độ và sự linh hoạt lại không bị ảnh hưởng mà xông thẳng về phía trước, trong tích tắc đã xuyên thẳng vào trong một đống máu thịt chen chúc đang lao tới.

Bên trong máu thịt có vô số dân thần kinh và mạch máu xuyên đến cơ thể của Lục Tân.

Nhưng chúng nó thậm chí còn không tới gần đã bị những vật chất màu đen đang chảy xung quanh người anh chém đứt.

Sau vài giây, biển máu thịt bị xé rách, đồng thời vết rách đang không ngừng to lên.

Giống như là đại hồng thủy tách ra nhường đường cho Moses.

Điều khác biệt chính là Lục Tân chủ động khiến biển máu thịt này nhường đường cho mình.

Anh một đường xông về phía trước. Những chỗ anh đi qua máu thịt đều bị khoét thành một cái lỗ, đồng thời lan tràn ra phía ngoài.

Anh dùng một loại tốc độ cực kỳ khủng bố, một đường đạp lên máu thịt xông lên đỉnh đầu của quái vật to lớn này, đến vị trí quan trọng của “thần”. Trên mặt của nó hiện lên nụ cười âm trầm, ánh mắt của anh đối diện với bốn con mắt của nó.

Nhìn từ hướng như vậy dường như nó chỉ có bốn con mắt.

"Thần?"

Lục Tân cười, tiếng cười giống như vang vọng giống như có hai âm thanh cùng vang lên một lúc.

Trống rỗng mà lạnh lùng: "Không, mày chỉ là rác rưởi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận