Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 988: Em gái đáng yêu nhất (1)

Lúc Nhóm Lục Tân vừa ra khỏi vực sâu, thì cả người Bích Hổ đã toát mồ hôi lạnh.

Cả người gã mạnh mẽ phi nhanh trên các tòa nhà hai bên đường.

Chớp mắt đã bò qua mặt tường cao, nhảy vọt qua một loạt cửa sổ, còn không quên quay đầu lại nổ một phát súng.

Nhưng dưới động tác nhanh nhẹn đến khác thường của gã, thế mà người phía sau vẫn đuổi theo gã gắt gao như hình với bóng, hai người một trước một sau nhanh chóng bò qua vách tường, lật qua nóc nhà, xuyên qua địa hình phức tạp, động tác thống nhất với nhau đến kỳ lạ.

Người đang chắn đường gã chính là người có năng lực hệ người nhện, tốc độ của người đó không thua gì gã, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.

Lúc xuyên qua khu vực phức tạp nào đó, thỉnh thoảng Bích Hổ còn né tránh để chọn lựa góc độ thích hợp.

Thế mà đối phương có thể đi xuyên qua, cơ thể giống như dòng nước.

“Trời má, hệ người nhện giai đoạn hai thật sự có thể biến bản thân mình thành chất lỏng à?”

Bích Hổ kinh hồn táng đảm, nhanh chóng nhảy từ trên lầu cao xuống, dẫm lên đèn đường lấy đà nhào sang bên kia.

Nhưng cùng lúc đó, người kia cũng đã đánh về phía gã từ phía sau.

Không nhắm thẳng vào Bích Hổ đang đi trên đèn đường, mà vọt thẳng vào trong đám người phía dưới.

Vươn tay chộp lấy, chỉ nghe thấy liên tục vang lên tiếng xương cốt kêu rắc rắc, đám người trên đường phố phía dưới đều bị người đó ảnh hưởng, người này nối tiếp người kia, không ai thoát được, cả người giống như thành một cái giá nối liền một mảnh, hình thành một chỉnh thể.

“Bằng Bằng Bằng Bằng...”

Chính giữa nhóm người này là những chiến sĩ bị đám người cuồng nhiệt vây quanh.

Trong khoảnh khắc này, họ đồng loạt ngẩng đầu lên, chĩa súng lên trời bắn ra hàng loạt viên đạn.

“Chao ôi…”

Bích Hổ lắc người trên không, quanh gã là đạn bay tứ tung, gã đành phải hoảng loạn giẫm trên vách tường, bắn ngược trở về.

Nhưng nếu vậy, phía dưới chính là đám người hỗn loạn.

Còn vị hệ người nhện giai đoạn hai đã ẩn thân trong đám người, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía trước.

Hệ người nhện giai đoạn hai, họ có thể thao tác người khác dựa trên hành động của bản thân mình.

Anh ta trốn trong đám người, thông qua cách tiếp xúc tay chân mà khống chế được cơ thể của đám người này thành một thể hoàn chỉnh.

Ý nghĩa thực tế của chuyện này là trong đám người, khi anh ta vừa bắt đầu thi triển năng lực, thì anh ta sẽ trở thành một người có hơn trăm tay, hơn trăm chân, hơn trăm mắt, hơn trăm lỗ tai, cùng với năm mươi cái miệng có thể nói chuyện…

Còn Bích Hổ không chỗ mượn lực lập tức lạc hướng rơi xuống chính giữa dòng người.

Phía dưới có vô số cánh tay giống như là đóa hoa nở rộ, cứng nhắc vươn lên bắt gã.

Trong lúc tuyệt vọng, Bích Hổ nhắm chặt đôi mắt, há miệng gào to: “Đội trưởng cứu tôi...”

Hệ người nhện giai đoạn một không đánh lại giai đoạn hai, chẳng phải là điều rất bình thường sao?

Đội viên gặp nguy hiểm kêu đội trưởng, không phải rất hợp lý sao?

Cho nên ngay khi Bích Hổ sắp ngã vào trong đám người đã hét to lên, rất là hợp lý.

Nhưng gã không ngờ rằng đó là...

... Đội trưởng không tới!

Không giống như lần trước chỉ vì gã hét lên một tiếng mà đội trưởng lập tức từ trên trời giáng xuống.

Trong lúc gã rơi từ trên không trung xuống đã hét lên, nhưng vì cơ thể không có chỗ mượn lực mà rơi ầm xuống vô số đôi tay đang giơ cao lên ở phía dưới, khoảng thời gian này ước chừng 1,52 giây, nhưng bóng dáng đội trưởng vẫn mãi không xuất hiện...

“Rầm!”

Trong lúc chìm trong Bích Hổ tuyệt vọng bị những bàn tay phía dưới bắt lấy, thì chớp mắt những bàn tay phía dưới đã bắt được gã thật.

Những bàn tay này giống như dây leo, nhanh chóng quấn quanh người gã, giữ chặt eo và ngực, cổ, đùi, cánh tay, thậm chí còn thò vào sờ soạng giữa đùi gã, cảm giác lạnh lẽo và nhồn nhột này khiến Bích Hổ tuyệt vọng.

Trong tầm mắt cuối cùng của gã, người hệ người nhện cấp hai kỳ quái kia đang từ từ ngẩng đầu đi về phía gã.

Đoàn người xung quanh tựa như biến thành mạng nhện để mặc anh ta khống chế, còn hệ người nhện cấp hai kia qua lại trong cái vòng đó giống một con nhện thực thụ.

“Cho dù có cẩn thận thế nào thì cuộc đời cũng đã đi đến hồi kết rồi sao?”

Bích Hổ tuyệt vọng kêu rên: “Nhưng tại sao khi cuộc đời mình đến hồi kết, người xuất hiện trong đầu không phải Linda...”

“... Mà là đội trưởng?”

Trong nội tâm Bích Hổ càng thêm tuyệt vọng, thậm chí còn cảm giác được người hệ người nhện kia đã sắp chạy đến gần mình.

Thậm chí gã còn có thể nghe được tiếng hít thở lạnh lẽo của anh ta.

“Hì hì...”

Nhưng vào ngay lúc Bích Hổ tuyệt vọng đối mặt với cục diện này, khi cả người gã bị cảm giác nản lòng thoái chí bao phủ thù bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười “hì hì” như có như không, ngay sau đó có một bàn tay nhỏ lạnh lẽo sờ mặt gã.

“Anh bé, xin chào, chơi vui không…”

Bích Hổ mở to mắt, hơn nữa đầu óc gã lập tức trở nên tỉnh táo lạ thường.

Cảm giác bàn tay nhỏ lạnh lẽo kia chạm vào khiến gã có cảm giác cái rùng mình này đến từ sâu trong linh hồn, sau đó lập tức xông thẳng vào não bộ.

Khi gã mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên gã thấy là một cảnh tượng mờ ảo.

Giống như cả thế giới đã ở thành ảo ảnh, thay đổi giống như màn hình ti vi bị nhiễu sóng.

Sau đó tất cả hình ảnh đã bắt đầu lắng đọng lại, ngay sau đó trở nên rõ ràng, ngoài trừ những khuôn mặt cứng đờ của người xung quanh còn có thêm một khuôn mặt nhỏ cách gã cực gần, chiếm giữ trung tâm ánh mắt gã.

Đó là một bé gái nhỏ có mái tóc đen, đôi mắt trong hốc mắt là một màu trắng dã.

Trên mặt nở nụ cười xấu xa, khóe môi gần như chạm đến mang tai, để lộ hàm răng nanh nhọn sắc bén, đang phấn khích nhìn gã…
Bạn cần đăng nhập để bình luận