Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 208: Số người báo thù tăng lên (1)

Trong lúc chiến đấu, giết chết Tần Nhiên là hành động bản năng của Lục Tân.

Cho đến hôm nay thôi, kinh nghiệm chiến đấu với người có năng lực của anh chỉ giới hạn ở người có năng lực hệ Con Rối. Mà để đối phó với những người có năng lực hệ Con Rối, trong tay anh đã có hồ sơ ghi chép đầy đủ và phân tích vô cùng nhuần nhuyễn ưu điểm và nhược điểm của hệ Con Rối.

Nhưng Tần Nhiên không giống vậy.

Bởi vì hồ sơ của Tần Nhiên ở bộ phận thông quan đặc biệt, trong cột năng lực của anh ta đều để trống.

Cho nên lúc chiến đấu với anh ta Lục Tân cảm thấy rất căng thẳng, những đòn tấn công của anh hoàn toàn không nương tay chút nào.

Anh chỉ lo lắng Tần Nhiên quá khó đối phó, nhưng anh lại không ngờ rằng ngược lại Tần Nhiên quá dễ đối phó.

Bởi vì quá dễ đối phó cho nên Lục Tân chỉ dùng một chiêu đã giết chết anh ta, sau đó anh lập tức nhớ lại một chuyện khác.

Sự kiện ô nhiễm đặc biệt số 041.

Đến tận bây giờ viện nghiên cứu thành Thanh Cảng vẫn chưa đưa ra kết luận chính xác. Nhưng nhìn từ bề ngoài sự việc thì Thôi Vượng giết Tần Nhiên, sau đó bị biến thành Tần Nhiên, rồi lại bị vô số người tìm đến báo thù...

Cuối cùng kết quả điều tra lại phát hiện ra nguồn ô nhiễm ở dưới đáy hồ.

Hơn nữa khi ấy nguồn ô nhiễm kia đã lây nhiễm cho tám người...

Tất cả đều bắt đầu từ cái chết của Tần Nhiên.

Cho nên ngay khi nhận ra vấn đề thì Lục Tân lập tức trả trái tim lại cho Tần Nhiên.

Nhưng tiếc rằng đã vô dụng.

Mạch máu gần trái tim đã bị đứt, chỗ xương sườn cũng xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm tay, máu tươi đang tuôn trào xối xả.

Sắc mặt Tần Nhiên cũng nhanh chóng trở nên tái nhợt, đã mất đi sự sống.

Chỉ có nụ cười trước khi chết là vẫn còn nằm trên mặt Tần Nhiên, hơn nữa dần trở nên cứng đờ.

Đôi mắt anh ta trợn to nhìn chằm chằm vào Lục Tân.

Cảm giác bị anh ta nhìn khiến Lục Tân cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Tần Nhiên đã chết, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?”

Lục Tân cúi đầu nhìn Tần Nhiên đã chết, trong đầu suy nghĩ những chuyện này.

Rồi sau đó, đột nhiên anh nhận ra điều gì đó, cả người trở nên căng cứng, lập tức lùi ra sau ba bốn mét.

Trong tầm nhìn của anh, trên thi thể Tần Nhiên dần xuất hiện vài thay đổi, trên người anh ta mọc ra một cái cây.

Nếu nhìn sơ qua thì trông nó giống như một cái cây bình thường, bộ rễ cắm sâu trong cơ thể Tần Nhiên, sau khi thân cây vươn dài ra thì nó lại tiếp tục lan rộng ra trước, cuối cùng phát triển thành một sợi dây leo, có điều sợi dây kia lại trông giống như một con rắn.

“Vèo...”

Sau khi sợi dây leo phát triển dài ra đột nhiên nó phóng về phía Lục Tân, hé đầu nhọn ra để lộ bên trong đầy răng nanh.

Tốc độ của sợi dây leo cực nhanh, gần như sánh bằng viên đạn.

Nhưng dưới sự trợ giúp của em gái, phản xạ của Lục Tân còn nhanh hơn sợi dây leo này, nó vừa di chuyển anh đã kịp trốn đi.

Chỉ là sợi dây leo này không chút do dự cứ vươn dài ra trước, mà cách sau lưng Lục Tân hai mươi mét còn một đám người dân thị trấn đang cầm vô số “vũ khí” trốn trong bóng đêm, lén nhìn anh.

Sợi dây leo kia đã lập tức phóng về phía một người dân đứng ở hàng đầu.

Lục Tân nhận ra được điều khác thường, anh nhanh chóng chém sợi dây leo thành hai đoạn.

Nhưng mà người dân kia vẫn bị sợi dây leo cuốn lấy.

Ban đầu nét mặt anh ta hơi đờ dẫn, trên mặt luôn treo nụ cười mỉm, nhưng bây giờ đã bắt đầu xuất hiện thay đổi, đôi mắt anh ta nhìn về phía trước, để lộ tròng mắt trắng dã, sau đó dường như tròng mắt đang quay vòng vòng trong hốc mắt, rồi cuối cùng đồng tử lại xuất hiện lần nữa.

Chẳng qua là lúc này đồng tử của anh ta cũng đã gần như dính chặt lên người Lục Tân.

“Trương Tứ Hỏa, mày dám hại tao...”

Miệng anh ta lẩm bẩm, phát ra âm thanh ú ớ mơ hồ.

Đôi mắt anh ta bị thù hận che phủ, gọi một cái tên khác của Tần Nhiên, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Tân.

Anh ta vừa lẩm bẩm, bàn tay vung vẩy cái lưỡi liềm trong tay, cả người vọt về phía Lục Tân.

Dường như trong mắt anh ta Lục Tân đã biến thành Tần Nhiên.

Lục Tân nhìn cơ thể nghiêng ngả lảo đảo của anh ta thì không giết anh ta mà chỉ nhích người lùi ra sau hai bước.

Vào lúc này, trong đầu anh nhanh chóng lướt qua tất cả chi tiết về nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041, khi Thôi Vượng biến thành Tần Nhiên cũng gặp chuyện thế này, có người tìm anh ta trả thù, nếu giết một người thì sẽ có hai người đến, rồi cứ dần tăng lên…

Cho nên anh biết bây giờ không được giết những “Kẻ báo thù” này.

Nhưng mà còn chưa chờ Lục Tân nghĩ ra cách giải quyết, cái “Kẻ báo thù” kia đã đứng lại.

Có vẻ như anh ta đã bị Lục Tân dọa sợ, chỉ bước về trước hai bước là đứng lại.

Anh ta dùng ánh mắt ngập tràn thù hận nhìn chằm chằm Lục Tân, sau đó giơ lưỡi liềm lên cắt cổ họng mình.

“Trương Tứ Hỏa, tao nhất định phải giết mày…”

Bởi vì cổ họng anh ta xuất hiện một cái rãnh sâu nên phát âm hơi lạ, nhưng trong đó lại chứa đầy nỗi hoảng sợ khác thường!

“Cho dù tao có chết tao nhất định phải giết mày…”

“Tự sát...”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Tân lập tức nghĩ đến một sự kiện.

Nếu dựa vào sự kiện Thôi Vượng biến thành “Tần Nhiên” để giải thích, thì sau khi số lượng người báo thù lên tới bốn người anh ta đã không dám giết người nữa, mà chỉ nhốt họ lại. Có điều sau khi bốn người báo thù kia xác định mình không còn cơ hội báo thù nữa họ đã lập tức tấn công nhau, thậm chí còn ăn thịt nhau, hoàn thành bước đi “báo thù” và “bị giết”, hơn nữa còn mở ra giai đoạn tiếp theo.

Cũng vì người dân ở thị trấn này biết rằng họ không giết được anh cho nên mới tự sát để hoàn thành bước này?

Nghĩ đến đây, Lục Tân lại nhìn thấy cái cây mọc ra từ thi thể Tần Nhiên đã xuất hiện sợi dây leo thứ hai, sau đó cả hai sợi dây leo đều phóng về phía trước, hai sợi dây này giống như hai con rắn cùng lắc lư qua lại tiếp tục nhắm vào những người dân ở thị trấn.

Nhưng lúc này Lục Tân không chờ nó chạm vào người dân thị trấn mà đã lập tức vươn tay chặt đứt nó.

Nhưng dường như sợi dây leo bị cắt đứt có sinh mệnh của mình, nó vẫn tiếp tục lao về trước cuốn lấy hai người dân gần đó.

Rất nhanh, họ đã kêu gào báo thù, sau đó hung dữ nhìn Lục Tân, rồi lại lao vào tấn công nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận