Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1191: Vì một trăm triệu (2)

Sau khi chuẩn bị xong, Hạ Trùng nghiêm túc nói với Thuần Thú Sư đang ngồi bên cạnh khóc sướt mướt: “Nếu trong vòng ba tiếng mà tôi không về, hoặc không thông báo mục tiêu mới cho hai người, vậy thì chứng tỏ chuyến đi làm nhiệm vụ của chúng tôi đã thất bại...”

Cô ấy hơi im lặng, vẻ mặt trở nên dứt khoát: “Hai người có thể lập tức thông báo cho bộ đội Phụ Linh, để bọn họ đưa hai người rời khỏi Thành phố Hỏa Chủng!”

Trong mắt Thủ Thuật Đao lóe lên vẻ cảm động, nhưng anh ta lại không nói nổi thành lời.

“Vậy cô đi…”

Còn Thuần Thú Sư ngồi bên cạnh lại xì mũi thật mạnh, nói: “Dù sao sống cả đời, có ai là không chết đâu chứ?”

“Có thể rời khỏi thế giới này một cách bình yên, chính là hạnh phúc lớn nhất nhỉ?”

“Bầu không khí tiễn đưa này hình như có gì đó không đúng…”

Trong lòng Lục Tân nảy sinh cảm giác kỳ quái, quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Trùng.

Hạ Trùng cũng vậy, là vì câu chuyện không đi theo quỹ đạo mà cô ấy nghĩ cho nên ngẩn người mất một lúc, có điều phản ứng rất nhanh, hơi bẹp miệng, rồi lập tức khôi phục lại vẻ mặt nặng nề lúc đầu, quay người sờ bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình về phía Lục Tân, nói: “Nắm lấy.”

Lục Tân vội vàng đi lên cầm tay cô ấy.

Hạ Trùng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Vì văn minh và trật tự của thế giới...”

Quay người vặn chốt cửa, bước một bước.

Đỏ sậm, nứt nẻ, cảnh sắc hoang tàn đập vào mắt, hanh khô, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt.

Lục Tân đi theo Hạ Trùng tiến vào vực sâu, cũng bởi vì nhiệm vụ trị giá một trăm triệu nên anh càng cẩn thận đánh giá vực sâu của Thành phố Hỏa Chủng hơn.

Cảm nhận đầu tiên là so với vực sâu những nơi khác, có vẻ như nó không có gì khác biệt, cũng là bầu không khí và màu sắc tuyệt vọng khiến con người có cảm giác thở không nổi, tuyệt vọng khắc sâu không tìm thấy giới hạn.

Nhưng đúng là có chút bất thường.

Sau khi định thần lại, Lục Tân đã phát hiện vào nơi này, cảm giác bị người khác nhìn lén đã giảm đi rất nhiều.

Tựa như vực sâu này không giống những nơi khác, không có sự tồn tại của nhiều thứ đồ lén lút như vậy.

Cũng không biết có phải là vì toàn bộ người dân thành phố Hỏa Chủng chìm vào ngủ say, hay là vì vừa rồi trong thành phố Hỏa Chủng hiện thực, quân đoàn địa ngục đã làm sạch cả thành phố, dọa cho nhóm quái vật tinh thần vốn ngủ đông ở vực sâu Thành phố Hỏa Chủng sợ chạy mất…

“Bịch bịch bịch...”

Trên mặt đất, tầng tầng lớp lớp bàn tay màu đen khô khốc, càng đi sâu vào thì nó càng đày đặc, càng rắn chắc hơn.

Cũng rất hung dữ.

Đi vào vực sâu, đi chưa được mấy bước, hai chân Hạ Trùng đã bị cắt chảy máu đầm đìa.

Đến cả Lục Tân cũng có cảm giác làn da đau đớn, cúi đầu nhìn xuống, quần đã bị cắt rách từng đường.

Điều này chứng tỏ đám bàn tay tham lam và đầy ác ý kia không sợ anh.

Lục Tân cũng không nói gì, nhưng trong lòng thoáng nảy sinh cảm xúc không hài lòng.

Từ khi vào thành phố này, ngay từ khi cái người kia đi lên tìm anh đòi năm nghìn tệ tiền phí quá đường, rồi suốt dọc đường đi không ngừng có những chiếc máy bay trực thăng quân đội không phân rõ trắng đen đi lên chặn anh, rồi lại thêm sở cảnh vệ và đội chấp pháp truy lùng anh chạy khắp thành phố, còn cả bàn tay tái nhợt muốn moi trái tim của chủ nợ ngay trước mặt anh, lại đến quân đoàn địa ngục ỷ đông bao vây đánh hội đồng anh trên đường cái…

Thành phố Hỏa Chủng, có vẻ như không hề tôn trọng anh chút nào cả!

Trong lúc Lục Tân suy nghĩ về vấn đề này, Hạ Trùng kéo bàn tay anh đi thẳng về phía trước, nhanh chóng đến vị trí trung tâm thành phố.

Ánh mắt nhìn xuyên qua bầu không khí màu đỏ sậm vặn vẹo, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy được mục tiêu của chính mình.

Rất rõ ràng.

Trong vực sâu này, đâu đâu cũng là khung cảnh hoang tàn, bao gồm cả những sinh mệnh ngẫu nhiên gặp được.

Nhưng mà trước mặt bọn họ, ở trung tâm khu phế tích này lại có một tòa nhà cao cấp hoàn chỉnh cao chót vót.

Vẻ ngoài màu đỏ sậm và hình thù tòa nhà làm nó giống như một vị vua chúa đứng lặng giữa bãi phế tích, cao đến chọc trời.

Sức mạnh tinh thần xung quanh giống như thủy triều ào tới, rồi lấy nó làm trung tâm khuếch tán ra bên ngoài.

“Rất điên cuồng…”

Lục Tân nhìn tòa nhà Hỏa Chủng cao to kia, khẽ thở dài.

“Cẩn thận một chút...”

Ngay khi nhìn thấy tòa nhà Hỏa Chủng kia, rõ ràng Hạ Trùng đã trở nên cảnh giác hơn, đôi chân cô ấy bước từng bước nhỏ, kéo Lục Tân bước cao bước thấp đến gần, cố dùng những tòa nhà cũ nát cao thấp đan xen nhau để che giấu mình, tựa như đang đi ăn trộm…

Lục Tân nhớ rõ, trước kia khi cô ấy đi vào vực sâu, lần nào cũng bịt mặt rồi đi thẳng vào trong.

Không ngờ lần này lại cẩn thận như thế…

“Cảm nhận được không?”

Hạ Trùng kéo Lục Tân đi tới phía sau vách tường, sau khi dò xét qua, thì lập tức lùi về.

Trên khuôn mặt nho nhỏ nặng nề, khẽ dò hỏi.

Lục Tân gật đầu, biết Hạ Trùng đang chỉ vào cái gì.

Đúng là anh cũng cảm nhận được bên cạnh tòa nhà Hỏa Chủng có thứ gì đó đang lạnh lùng lướt qua xung quanh.

Chẳng qua, loại cảm ứng này không rõ ràng, là vì cách quá xa.

“Có thể lại gần một chút hay không?”

Hạ Trùng nghe xong lập tức nghiêm túc lắc đầu, nói: “Tuyệt đối không thể, vì chịu trách nhiệm nhiệm vụ, cũng chịu trách nhiệm cho mạng sống của cả hai. Bây giờ, đây chính là giới hạn mà tôi có thể tiếp cận nó, nếu còn đi về phía trước rất có thể sẽ bị nó phát hiện...”

Không chỉ vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, thậm chí con sâu bụ bẫm nằm trên đầu cô ấy cũng nghiêm túc gật đầu.

“Cái này...”

Lục Tân hơi khó xử, đột nhiên nhớ đến lời Thủ Thuật Đao đã dặn anh trước lúc đi.

Trong lòng lập tức hiểu rõ vấn đề, sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, rồi nghiêm túc nói:

“Tôi cũng biết làm vậy rất nguy hiểm, nhưng mà cô Hạ Trùng chính là điều tra viên trung cấp của viện nghiên cứu đó, giao chuyện lớn như thành phố Hỏa Chủng chế tạo địa ngục cho cô, không biết là tính mạng bao nhiêu người nằm trong tay cô, đó là vì họ tin tưởng cô…”

“Trên lưng gánh trách nhiệm lớn như vậy, sao chúng ta có thể lùi bước?”

“Ồ?”

Hạ Trùng nghe Lục Tân nói vậy, hơi ngây người ra, vẻ mặt dường như có hơi vui vẻ, nhưng rồi cố gắng nhịn xuống.

Sau đó, cô ấy nặng nề gật đầu, nói: “Vậy được rồi, đi về phía trước một chút...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận