Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1297: Bạn học gặp nhau (1)

Bàn tay của số tám ấm áp và có sức sống giống tay người sống.

Lục Tân nắm bàn tay của anh ta, nhìn nụ cười của anh ta, ngờ ngợ xuất hiện ảo giác.

Đây dường như thực sự chỉ là một đứa trẻ cùng lớn lên ở cô nhi viện với họ, bây giờ vì duyên phận riêng của bản thân nên mỗi người một phương.

Nhân một cơ hội đi công tác nào đó, anh ta nhớ tới bạn cũ còn sinh sống ở thành phố này nên mang theo thương nhớ vô vàn trở về, ôm chặt người bạn từng bên mình lúc nhỏ tuổi cô độc yếu ớt, thể hiện cảm xúc nhớ nhung vì xa cách lâu ngày…

Sẽ là vậy nếu như trước đây cô nhi viện không dùng cách thức tàn khốc như thế để từ biệt.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Lục Tân ngẩn người một lúc mới hoàn hồn, cũng cười nói với đối phương: “Số tám, cậu thành người lớn rồi.”

“Hiện tại tôi có tên rồi, tên tôi là Hứa Kinh.”

Số tám cười tươi rói đầy thân thiết với Lục Tân, anh ta nói: “Giống cậu bây giờ cũng có tên là Lục Tân vậy.”

“Chúng ta gọi tên nhau đi, ký ức về khoảng thời gian trước đây bị người ta gọi bằng số hiệu cũng chẳng lấy gì làm tươi đẹp!”

Nghe số tám nhắc tới “ký ức”, cô giáo Tiểu Lộc đứng bên cạnh không khỏi căng thẳng.

Nhưng dường như số tám không hề có ý ám chỉ gì đặc biệt, chỉ thuận miệng nhắc một câu như vậy rồi quay qua phàn nàn với cô giáo Tiểu Lộc: “Kiến thức cơ bản của nhóm trẻ em này không ổn chút nào, mấy ngày nay em lần lượt kiểm tra một số kiến thức cơ bản các môn Văn, Toán, Lý phát hiện ra ngoài môn Văn hơi khá một chút ra, các môn khác đều dở tệ, không biết giáo viên nào dạy vậy chứ…”

Cô giáo Tiểu Lộc thoáng ngẩn người, vẻ mặt có phần xấu hổ…

Số tám dường như nhận ra, vỗ gáy một cái, nói với cô giáo Tiểu Lộc: “Em quên mất, thành tích năm đó của chị cũng chẳng ra gì.”

Lục Tân nhíu mày, nói: “Cô giáo Tiểu Lộc đã dạy tốt lắm rồi…”

Bản thân anh cũng biết những đứa trẻ này đều là cô giáo Tiểu Lộc dạy, cũng biết thực ra trình độ văn hóa của cô giáo Tiểu Lộc cũng không cao.

Có lẽ còn không bằng anh, ít nhiều gì anh cũng đã học cấp ba rồi…

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, vốn dĩ cống hiến của cô giáo Tiểu Lộc cho cô nhi viện này vốn cũng không phải ở điều này…

Nghe anh giải thích, số tám nhíu mày, nhìn về phía Lục Tân, nói: “Năm đó thành tích thi của cậu cũng rất dở phải không?”

Lục Tân lập tức không nói được gì nữa.

Thực ra nói thành tích thi của anh hồi đó dở tệ thì cũng không chuẩn lắm…

Bởi anh thường xuyên nộp giấy trắng.

Dù sao cũng không ai dám thu bài tập của anh.

Nhưng thấy dáng vẻ chảnh chọe của số tám, anh vẫn muốn thuận miệng châm chọc một câu: “Cậu thì giỏi…”

Lời đến khóe miệng, anh lại nuốt trở vào.

Bởi vì anh nhớ ra, trước đây hình như đúng là số tám là học sinh khá giỏi của lớp, nhiều lần thi được điểm tối đa.

Hơn nữa số tám còn rất nghe lời, thường xuyên mách với giáo viên chuyện học sinh khác đánh nhau, ăn trộm và yêu sớm.

Vì chuyện này nên anh ta bị người khác đánh không ít lần…

“Lần này cậu về là…”

Lục Tân lập tức thay đổi chủ đề, nhìn số tám bằng ánh mắt thắc mắc.

“Đi công tác, tiện thể ghé thăm mọi người một chút.”

Hứa Kinh trả lời rất tự nhiên, cười nhìn về phía Lục Tân: “Tiểu Lộc chưa nói với cậu à?”

Lục Tân hơi cau mày.

Ánh mắt của số tám rất thẳng thắn, không giống như đang nói dối hay giấu giếm gì đó.

Chẳng lẽ đúng là anh nghĩ nhiều quá rồi sao?

“Ôi chao, bao giờ mới có cơm trưa?”

Khác với thái độ lo sợ nơm nớp của cô giáo Tiểu Lộc và ngập tràn thắc mắc trong lòng của Lục Tân, Hứa Kinh có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Sau khi trò chuyện mấy câu, thấy cuối cùng bọn trẻ cũng được thả ra ngoài sân nghịch ngợm vui vẻ, anh ta cười bảo: “Tôi đói bụng rồi, ăn cơm sớm một chút đi, ăn xong tôi còn có thể tranh thủ thời gian bổ túc cho bọn trẻ thêm nửa tiếng môn toán nữa.”

“Chuyện này...”

Nhắc đến chuyện này, cô giáo Tiểu Lộc lưỡng lự muốn nói lại thôi, đẩy xe lăn đi ra ngoài: “Chị qua phòng bếp xem thử xem sao…”

“Không cần...”

Thấy số tám tự nhiên như về nhà mình, cô giáo Tiểu Lộc thấp thỏm ra mặt, Lục Tân chợt lên tiếng ngắt ngang lời cô ấy.

“Ồ?”

Số tám, cô giáo Tiểu Lộc và vị bảo vệ già đồng loạt quay qua nhìn anh.

Một người thắc mắc nhìn anh, một người tỏ ra lo lắng, một người lại thoáng căng thẳng.

Lục Tân đón nhận ánh mắt của họ, nụ cười bỗng nở trên khuôn mặt, anh nói: “Chẳng dễ gì cậu mới về một lần, sao có thể ăn cơm nhà ăn được?”

“Đi thôi, chúng ta đi ăn ở ngoài.”

Nếu số tám trở về Thanh Cảng với thân phận một người bạn cũ về thăm bạn, vậy thì bất kể trong lòng anh nghi ngờ nhiều thế nào cũng đành phải tạm thời đón tiếp anh ta như một người bạn cũ, Lục Tân nghĩ vậy nên thái độ rất tự nhiên.

Với tư cách chủ nhà, chẳng phải là nên mời bạn cũ đi ăn một bữa thật ngon ở nhà hàng hay sao?

“Vậy..”

Số tám hơi do dự một chút, bỗng quay đầu nhìn về phía cô giáo Tiểu Lộc, nói: “Cùng đi chứ?”

Cô giáo Tiểu Lộc hơi cúi đầu, sau đó âm thầm cắn răng, nói: “Vậy được, chị cũng đi.”

Lục Tân thấy cô giáo Tiểu Lộc đồng ý rồi thì cũng không nói gì nữa.

Có lẽ trong lòng anh cũng hy vọng số tám thực sự về thăm với tư cách là bạn học cũ chăng?

Nếu đúng là vậy thì ba người từng là bạn học ở cô nhi viện với nhau cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa là chuyện hết sức hợp lý.

Kể ra cũng thật lạ.

Nếu như anh biết số tám ở đâu, nhất định anh sẽ đi gặp anh ta.

Nhưng số tám chủ động đến nơi này, anh lại không khỏi lo lắng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận