Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1131: Cái giá của Tào Diệp (2)

Trước đó Tào Diệp đã thú nhận với Lục Tân rằng, cậu ta bị ông già bí ẩn trong cửa hàng tạp hóa dẫn dụ dưới tình huống cực kỳ chán nản và kích động, đã trả một giá nhất định để mua giấy ghi chú tình yêu nghe nói có thể giúp cậu ta đạt được ước muốn.

Sở dĩ cậu ta chỉ nói "một cái giá nhất định" ngay cả khi giải thích cho Lục Tân.

Đó là bởi vì chính cậu ta cũng không biết mình sẽ trả giá gì...

Cậu ta không phải là một người hoàn toàn không có não.

Sau khi tận mắt chứng kiến những thay đổi của Trần Vi, lúc mới đầu cậu ta đã sợ hãi thay vì vui vì mộng đẹp được như ý.

Đối phương thực sự có thể bóp méo ký ức của Trần Vi, tất nhiên cũng thực sự có thể lấy đi thứ gì đó trên người mình.

Vì vậy cậu ta vẫn luôn rất sợ hãi, thậm chí nghiêm túc nhớ lại cuộc đời mình từ lúc bắt đầu ghi nhớ được sự việc.

Nhưng cậu ta phát hiện thấy, mọi nút quan trọng trong cuộc đời mình đều có thể nhớ lại một cách rõ nét...

Chẳng lẽ đối phương đã không lấy đi thứ gì?

Trong vài ngày đầu, cậu ta vẫn luôn bồn chồn lo lắng, thậm chí không có hứng thú với Trần Vi, bởi vì nỗi sợ này.

Chỉ vào lúc này, đồng hồ cát phía xa lắc lư, cậu ta mới chợt hiểu cái giá mà đối phương lấy đi là gì.

Có lẽ không nên nói là đối phương lấy đi, mà là đối phương cưỡng ép nhét vào mình.

...

Tào Diệp đã bị đội hỗ trợ dùng mũ kính trùm đầu khống chế và chuẩn bị đưa đi, đột nhiên có biểu hiện đờ đẫn, đôi mắt đỏ ngầu.

Một số cảm giác kỳ lạ nhanh chóng tràn vào đầu.

Cậu ta nhìn thấy mình từ khi còn rất nhỏ, được dạy một ngôn ngữ bí ẩn, hiểu được các nghi lễ khác nhau.

Từ nhỏ đã thấm nhuần ngôn ngữ, sẵn sàng hiến thân cho thần bất cứ lúc nào...

Ký ức giống như một cuộn tranh, bây giờ cuộn tranh của cậu ta đang nhanh chóng bị tô lên màu đỏ tươi.

Nếu sự thay đổi này được thực hiện trong một giấc mơ sâu hoặc trong vô thức, Tào Diệp có thể không cảm thấy gì và sẽ thay đổi một cách tự nhiên. Nhưng mà, bởi vì bị cưỡng ép nhét vào trí nhớ trong giây phút này, nên cậu ta cũng có phản ứng.

Bỗng ý thức được điều gì sắp xảy ra, cơ thể cậu ta chợt cứng lại, hét lớn: "Tôi thậm chí còn chưa có được cô ấy..."

Khi hét lên câu này, cậu ta tuyệt vọng nhìn về một hướng.

Hướng đó là Trần Vi cũng bị khống chế bằng mũ kính trùm đầu.

Tầm mắt của họ va vào nhau qua tấm kính che hai lớp.

Trần Vi vốn lo lắng không ngừng cho Tào Diệp, thậm chí còn vùng vậy hơn cả cậu ta, chỉ muốn bảo vệ cậu ta.

Nhưng lúc này lại sợ hãi trước sự thay đổi của Tào Diệp trong khoảnh khắc đó, ngay sau đó thì nhìn thấy ánh mắt của Tào Diệp, đó là ánh mắt của ngọn lửa dục vọng, gần như muốn nuốt chửng cô ấy, ánh mắt tuyệt vọng và tham lam vô cùng...

Cô đã rất quen với ánh mắt này.

Bởi vì trước đây, vào một đêm nọ sau buổi tối tự học, cô đã từng nhìn thấy ánh mắt như vậy trong bóng tối.

Mặc dù trong trí nhớ của cô, ánh mắt này vốn dĩ thuộc về Trương Vệ Vũ.

Nhưng bây giờ, nhìn từ ánh mắt của Tào Diệp, cô vẫn vô thức cảm thấy sợ hãi và chán ghét giống như một phản xạ có điều kiện.

Điều cuối cùng Tào Diệp nhìn thấy là ánh mắt sợ hãi và ghê tởm của Trần Vi...

Không biết khi nhìn thấy ánh mắt đó, tâm trạng của Tào Diệp như thế nào, bởi vì giây phút tiếp theo, cậu ta đã đánh mất chính mình.

Tào Diệp lớn lên ở thành phố vệ tinh, đi học, mơ tưởng cô gái nhà bên, ghét những người xung quanh và bị những người xung quanh ghét bỏ đã biến mất, tất cả ký ức của cậu ta bắt đầu bị bóp méo, ghi đè lên, biến thành một người khác.

Cậu ta là một tín đồ đã nhận được sự truyền dạy bí ẩn từ khi còn nhỏ và tận trung với Thần.

"Mọi thứ đều vì Thần..."

Đôi mắt cậu ta khép lại rồi lại mở ra, bên trong là một sự điên cuồng khác lạ: "Tôi sẽ sống lại từ địa ngục."

Đồng thời, răng bên trái cậu ta, liếm nhẹ, cắn chặt.

Chiếc răng thứ ba bên trái ở hàm dưới đã thực sự được thay thế bằng một thứ khác.

Nó đã được đổi khi cậu ta bước vào cửa hàng tạp hóa.

Chỉ là sau đó cậu ta hoàn toàn không nhớ chuyện này, cũng chưa từng nghĩ tới, có cần kiểm tra xem răng mình có vấn đề gì không.

Một vị đắng chát xuất hiện bên trong khoang miệng.

Trong tích tắc, có cảm giác nóng rát ở cổ họng và thực quản.

"Răng rắc..."

Mũ thủy tinh trên đầu Tào Diệp lập tức xuất hiện những vết nứt nhỏ.

Đó là bởi vì có một lực lượng tinh thần bên trong giãn nở nhanh chóng, tác động vào mũ thủy tinh trùm đầu.

Vốn dĩ, lượng cấp tinh thần của người bình thường chỉ có mười đơn vị, sự gia tăng trưởng sẽ chỉ xảy ra khi tinh thần biến dị.

Đó là bởi vì vào thời điểm biến dị, có thể trực tiếp rút ra rất nhiều lực lượng tinh thần từ Vực Sâu...

Tào Diệp đã trải qua quá trình này trong một khoảng thời gian ngắn.

Ánh mắt cậu ta trở nên kiên định và điên cuồng, máu tươi trong mắt đột nhiên tuôn ra điên cuồng.

Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc mũ thủy tinh chợt nổ tung, nổ tứ phía như đạn bay nhanh.

Cùng lúc đó, một cơ thể tinh thần trắng bệch từ trong đầu chui ra.

Nó bay lên không trung, bị một lực lượng mạnh mẽ nào đó thu hút, lập tức bay về một hướng nhất định, cùng với những cơ thể tinh thần trắng bệch khác bay ra ngoài từ các vị trí khác nhau trong thành phố, liên tiếp không ngừng và xuất hiện trước người thanh niên đang cầm đồng hồ cát.

Vào lúc này, đồng hồ cát lập tức bùng lên ánh sáng chói lọi như mặt trời.

Cùng với những cơ thể tinh thần trắng bệch khác, Tào Diệp cung kính làm ra tư thế cầu nguyện, nhìn về phía trước mặt.

Khoảnh khắc tiếp theo, bên cạnh Lục Tân, những bóng đen với nỗi sợ hãi vô tận lao tới, nhấn chìm họ trong tích tắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận