Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 764: Người đàn ông nhắm mắt trong vùng hoang dã (1)

Ầm ầm!

Lúc Lục Tân dùng sức bắt lấy một bộ phận vách tường, dùng sức xé rách.

Trong đầu anh cảm giác như là có thứ gì đó, bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, giống như thoáng cái là có thể nổ tung.

Loại cảm giác nổ tung này, lại xuất hiện trong đầu mình.

Thật giống như có thứ gì đó, bị chấp niệm của mình đánh vỡ, mạch máu nào đó, trong nháy mắt trở nên thông suốt không trở ngại.

Cùng lúc đó, trong con mắt của anh cũng phát ra hào quang màu đỏ sậm.

Màu sắc của chất liệu làm vách tường anh nắm trong tay trong nháy mắt biến hóa, biến thành màu đỏ sậm.

Loại cảm xúc chân thật kia cũng đang nhanh chóng biến mất.

Giống như là mặt băng mỏng manh, một chỗ nghiền nát, nhanh chóng lan tràn ra ngoài.

Cuối cùng là lan đến toàn bộ mặt băng, hoàn toàn vỡ vụn.

Cảm giác ẩm ướt và áp lực xung quanh biến mất.

Hành lang nơi anh đang đứng cũng bắt đầu biến mất, từ chân thật, trở nên mơ hồ, lại từ từ tan biến, cuối cùng, tất cả mọi thứ đều biến thành một loại quang mang màu đỏ sậm, hơn nữa dần dần trở nên trong suốt, ngay sau đó từng chút từng chút tràn ngập trong không khí xung quanh.

Tựa như một giấc mộng tan vỡ, trước mắt Lục Tân, đều trở nên hư ảo hơn nữa không chân thật.

Anh phát hiện, lúc này mình đang đứng trên một nơi hoang dã.

Mặt trời vẫn đang treo trên không trung, nhưng nhìn từ đây, nó lại tối tăm và xa lạ.

Quay đầu nhìn lại, có thể mơ hồ nhìn thấy thế giới sáng sủa bên ngoài, chỉ là cùng mình sinh ra một loại cảm giác ly kỳ.

Duy nhất làm cho anh cảm thấy chân thật, là Oa Oa đứng bên cạnh, lúc này cô còn nắm chặt bàn tay của mình, không có tách ra với mình, hào quang xung quanh màu đỏ sậm rơi vào trên mặt cô, làm cho ngũ quan hoàn mỹ của cô phản chiếu ra một loại thần bí.

xung quanh có một tầng lực trường vô hình ở cạnh cô bé mở ra, khiến cho lượng lớn tinh thần lực này ngăn cách với cô bé.

Điều này cũng liên quan đến đặc điểm khả năng của cô bé.

Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, giống như xem một màn biểu diễn ảo thuật quy mô lớn, vui sướng nhìn Lục Tân bên cạnh.

Điều này chắc chắn có liên quan đến tính cách của cô ấy.

"Quả nhiên chỉ là ảo giác sao?"

Lục Tân thở dài một hơi, sau đó nhìn đám người đếm không hết kia...

Bọn họ lít nha lít nhít đứng ở trên vùng hoang dã này, liếc mắt một cái nhìn không thấy bên kia bờ.

Mỗi người đều duy trì khoảng cách ba đến năm thước, thân thể mỗi người đều làm đủ loại động tác, đầu đều chuyển hướng về phía anh, không cách nào hình dung thống hận cùng căm ghét, phẫn nộ trên mặt bọn họ, thậm chí có loại ánh mắt tuyệt vọng muốn liều mạng với Lục Tân.

Lục Tân trở nên cảnh giác ngay lập tức, ánh mắt nghênh đón những người này, đồng thời làm một động tác kéo Oa Oa ra sau lưng mình.

Nhưng cuộc tấn công dự kiến đã không đến.

Những người có biểu tình phẫn nộ kia, chỉ duy trì một tư thế hướng về phía anh, tư thế cứ như vậy dừng lại.

Bọn họ không có phát động tập kích đối với anh, hơn nữa loại tư thế cứng ngắc này, cũng chỉ là kéo dài trong thời gian mấy giây.

Dần dần, bọn họ tự quay đầu lại, phảng phất như đĩa từ của Carton tiếp tục chuyển động, bọn họ cũng tiếp tục dựa theo quỹ tích trước đó, chậm rãi vận động, ngay cả vẻ mặt oán hận mà ác độc trên mặt bọn họ cũng dần dần biến mất, một lần nữa trở nên vui vẻ.

"Họ là... Những người trong lọ thủy tinh sao?”

Lục Tân lẳng lặng nhìn động tác của bọn họ, sương mù trong lòng dần dần được tan biến, anh đã hiểu được một chút.

Trước mặt anh, có một người đàn ông lớn tuổi mặc bộ tây trang cũ nát.

Lúc này hắn đang đi trong một cánh đồng nơi hoang dã, vẻ mặt uy nghiêm, hai tay vắt chéo sau lưng.

Thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải, sau đó hài lòng gật đầu.

Lục Tân phát hiện, ánh mắt của hắn nhắm lại, cái gọi là "nhìn", cũng chỉ là một động tác.

Cánh đồng này không dài, trên giày da của hắn đã dính đầy bùn đất, nhưng hắn cứ đi bình thường, đi được tầm bốn mét, sau đó quay đầu.

Lặp đi lặp lại như thế, nhìn vẻ mặt hắn ta có một loại thỏa mãn bà bình tĩnh cực kỳ dị thường.

Người này Lục Tân cũng từng gặp, là người ở trong bình.

Khi đó, lúc anh nhìn thấy hắn, thì hắn đang ở trong một cửa hàng thịt làm ăn phát đạt, hài lòng chào hỏi khách hàng.

......

Lại nhìn về phía trước, cách người đàn ông này khoảng năm sáu mét, là một cô gái mặc áo lông mỏng, trước ngực đeo một chiếc tạp dề màu xanh nhạt.

Cô lấy khăn tay quấn đầu, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười vui vẻ, hai tay giơ lên, làm ra động tác đang bưng thức ăn, bước đi nhẹ nhàng đi tới một chỗ, đem thức ăn trong tay đặt ở trước mặt "khách hàng", sau đó mang theo nụ cười hạnh phúc chạy về phía đầu bếp phía sau.

Trong suốt quá trình di chuyển, đôi mắt của cô đều nhắm lại.

Lúc anh nhìn thấy cô ở trong bình, cô vẫn đang kinh doanh quán cơm nhỏ của mình.

Lục Tân khẽ thở ra một hơi, cảm giác có chút không thoải mái.

Ngẩng đầu nhìn lại, người như vậy rất nhiều, lít nha lít nhít, cực kỳ náo nhiệt.

Anh nhìn thấy một cô gái mập mạp, rụt rè gãi tóc mình, đang tự nhét một khúc gỗ thối vào miệng mình.

Gương mặt cô ta ửng đỏ, phảng phất như trước mặt đang có một vị bạch mã hương tử đang tỏ tình với cô vậy.

Anh cũng nhìn thấy dưới gốc cây, có một người đàn ông trung niên, đang vội vàng cởi quần của mình, ôm một đống cỏ dại.

Anh nhìn thấy trên cánh đồng, có một người mẹ trẻ đang ôm con trong ngực, vừa cho con bú, vừa nhẹ nhàng lắc lư, dỗ nó ngủ.

Tình cảnh ấm áp và hạnh phúc.

Nếu như bỏ qua chuyện đứa nhỏ trong ngực cô ta đã thối rữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận