Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1398: Bắn một trận pháo lên trời (1)

“Em gái, đồng ý đi theo anh lao vào mạo hiểm này không?”

Hiện tại mẹ và cha đều đã đến bên cạnh thành phố Thanh Cảng, giúp đối đầu với lực lượng vặn vẹo của người cầm kiếm.

Tất cả những sinh vật sống nhờ vật phẩm cũng cố gắng co rút bản thân lại vào vật chủ của nó, ngay cả ý thức cũng không dám lộ ra.

Vì vậy Lục Tân nhìn lượng cấp tinh thần trước mắt, mạnh đến mức bản thân cũng không chịu nổi, ngay cả anh cũng không dám cứ thế đi dò xét người cầm kiếm, chỉ có thể hơi quay đầu, nói với cô em gái bé nhỏ đang không ngừng run rẩy, núp ở phía sau mình.

Em gái run run, không trực tiếp đồng ý.

Nhưng cô bé lại từ từ đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, đặt trong lòng bàn tay của Lục Tân, nắm lấy đầu ngón tay của anh.

“Anh…”

Cô bé nhỏ giọng nói: “Em chưa từng trách anh.”

Cô bé vừa nói nhỏ, vừa đưa bàn tay nhỏ bé của mình, từ từ sờ lên vết sẹo sau lưng Lục Tân, ánh mắt hơi đỏ lên.

Cô bé nói tiếp: “Lúc rời khỏi cô nhi viện, anh rất tức giận, vì vậy anh đã giết những người khác. Nhưng sau đó khi bọn họ cầm dao đi về phía bọn em, là anh nhảy ra ngoài bảo vệ em, em biết là anh thật sự muốn bảo vệ em.”

“Ở bên anh là an toàn nhất, cho nên em mới đồng ý làm em gái của anh.”

Lục Tân nghe những lời em gái nói, bỗng nhiên hơi ngơ ngẩn.

Trông nháy mắt anh hiểu rõ, em gái đang biểu đạt thái độ của mình đối với chuyện xảy ra ở trong cô nhi viện.

Cô bé cũng là một thành viên của cô nhi viện.

Mặc dù những lời cô bé nói khiến cho anh cảm giác hơi đau đầu.

Bởi vì giọng nói của em gái, hình như rất quen thuộc, nhưng anh lại không nhớ nổi đã từng nghe chỗ nào.

“Ha…”

Lực lượng tinh thần xung quanh càng ngày càng hỗn loạn một cách đáng sợ, khiến cho Lục Tân miễn cưỡng lắm mới giữ được tỉnh táo.

Lúc này không có nhiều thời gian để nói những thứ khác, Lục Tân chỉ có thể miễn cưỡng đè nén suy nghĩ và dao động điên cuồng trong nội tâm.

Ngón tay anh khẽ khép lại, nắm chặt bàn tay nhỏ bé lại như băng của em gái.

“Anh biết!”

Lục Tân gật đầu một cái, sau đó anh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía người cầm kiếm.

….

Cơ thể người cầm kiếm lúc này đã vặn vẹo, trở thành một dáng vẻ quái dị.

Tinh thần hỗn loạn chảy trên cơ thể của hắn ta, cùng với vết thương ở chỗ ngực đang không ngừng va chạm lẫn nhau.

Giống như một người máy mất khống chế, đang cố gắng thả hết những lực lượng tinh thần đáng sợ ra ngoài.

Cho nên mới khiến xung quanh hình thành một lực lượng to lớn vặn vẹo, vượt xa khỏi tưởng tượng của người khác, rất nhanh đã lan tràn ra phía bên ngoài.

Nhưng hắn ta lại đứng thẳng, hai chân sắp chạm vào nền đất.

Hoặc là nói, xuất hiện trong hiện thực.

Bởi vì những hoa văn thủy tinh trên người hắn ta đang ngày càng sâu, giống như một dải cầu vồng xoắn xuýt.

Trong hiện thực đã xuất hiện những sụp đổ ở một trình tự nhất định, lấy hắn ta làm trung tâm, bắt đầu ăn mòn về xung quanh.

Điều này giống như một quả bom nguyên tử, đồng hồ đang nhảy về số không.

Thậm chí bên ngoài cũng nứt ra, bắt đầu xuất hiện từng tia sáng chói mắt.

“Xuất phát!”

Lục Tân bỗng nhiên nhỏ giọng hét lên, dắt tay em gái sải bước chạy về phía trước.

“Bùm! Bùm!”

Lúc anh gần chạm đến người cầm kiếm, trên người bắt đầu xuất hiện những âm thanh dòng điện va chạm đến mức tê liệt.

Lực lượng tinh thần sắc bén vô ý thức đánh về phía trên người Lục Tân, giống như những người xét xử, vừa lạnh lùng lạnh vừa độc ác.

Người nào cũng cầm theo thanh kiếm xét xử gỉ sét, hung hăng chém về phía Lục Tân.

Nhưng Lục Tân một khắc cũng không ngừng, chỉ ôm chặt em gái trong lòng, dùng cơ thể để che đi những thanh kiếm này đang chém tới.

Những vết thương bắt đầu xuất hiện trên cơ thể anh, nhưng bước chân anh lại không ngừng lại.

Mỗi một bước đi trên cơ thể anh lại xuất hiện những vết thương khác nhau, có vết thương cũ, có vết thương mới, chồng chéo lên nhau.

Lục Tân xông vào trong khu vực tinh thần đang không ngừng chảy loạn, vô cùng không ổn định, kiên định đến mức đáng sợ.

“Ác độc như anh sao còn phải xét xử người khác?”

“Đi chết đi!”

Lục Tân cắn chặt răng, trong trạng thái này cơ thể có chút “thân bất do kỷ”, thậm chí anh còn không dám né tránh.

Chỉ cần hơi trốn tránh một chút, cơ thể không đặt trên mặt đất, ngay lập tức sẽ bị lực lượng tinh thần vặn vẹo kia hoàn toàn khống chế, đánh ra ngoài.

Cho nên anh cắn chặt hàm răng, tay nắm thành quyền lao về phía trước.

Những hạt màu đen bao phủ trên nắm tay trái va chạm với chưởng của người cầm kiếm, trong phút chốc tinh thần càng chảy loạn một cách mãnh liệt.

“Rắc rắc rắc!”

Trên tay của người cầm kiếm bắt đầu lan ra một kẽ nứt giống như mạng nhện vậy.

Chợt “bịch” một tiếng tan thành mây khói.

Lục Tân cắn chặt hàm răng, sải bước xông về phía người cầm kiếm, nhìn về cơ thể to lớn của hắn ta, anh bỗng nhiên hét lớn lên: “Oa Oa!”

Nếu là một người bình thường, âm thanh của anh ngay cả mấy chục thước cũng không truyền ra được, huống chi khoảng cách xa như vậy.

Nhưng khi anh hét lên cái tên này, những hạt màu đen trong mắt run run, ngay lập tức Oa Oa ở Thanh Cảng cũng nghe được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận