Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 194: Anh ta bây giờ rất bình thường (1)

"Tiểu huynh đệ, không biết xưng hô như thế nào?"

Bên ngoài nhà kho, thuộc hạ của Rắn Chúa đưa qua một hộp xì gà.

Rắn Chúa đẫy đà mà lười biếng rút ra một điếu trong hộp, châm vào ngọn lửa do thuộc hạ đốt sẵn, rồi từ từ thở ra một làn khói lớn. Trông cô ta có vẻ đang rất say, còn con mèo trong tay cũng đang đắm chìm trong đám khói này, trông cũng rất say.

Sau đó, Rắn Chúa lại rút ra một điếu từ trong đó, đưa cho Bích Hổ, đồng thời cười hỏi.

"Tôi là Trương Tam, còn cậu ấy là Lý Tứ."

Bích Hổ cầm lấy điếu xì gà, hút một ngụm, lập tức ho sặc sụa, "Bà chị à, điếu thuốc của cô chắc bị mốc rồi?"

Rắn Chúa lại tự mình hút thật đẹp, nói: "Những thứ trước biến cố đều đã được nung lại từ đầu."

"Trước đây, tôi có nghe một chút tin đồn về bộ phận của các anh."

Sau đó, cô ta cũng không cố gắng vạch trần sự dối trá của Bích Hổ, cô chỉ cười: "Trước đây tôi nghĩ quá khoa trương rồi, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, tôi mới biết đó là không phải là giả. Những cái khác không nói nên sẽ không nói, bị rất nhiều cây súng chĩa vào như vậy mà hai người mắt cũng còn không có chớp một cái... "

"Điều này cho thấy các anh rất tự tin nha!"

Một bên nói chuyện, một bên nhìn về phía Bích Hổ cười nói: "Tiểu huynh đệ, Thành Thanh Cảng có nhiều những người như các anh không?"

Bích Hổ nhấp một hơi thuốc nhỏ, ở đó thổi vài vòng khói chơi đùa, đồng thời cười nói: "Vậy thì phải xem là phương diện nào..."

Vừa nói, vừa liếc nhìn thân hình đẫy đà của Rắn Chúa, nói: "Ở Thanh Cảng cũng không có bao nhiêu người đẹp trai như tôi."

Bọn thuộc hạ bên cạnh lúc này không khỏi liếc nhìn Bích Hổ.

Nhưng Rắn Chúa dường như không bận tâm đến việc bị Bích Hổ trêu ghẹo tí nào, thay vào đó còn nhìn gã một cách dịu dàng và mỉm cười: "Đúng vậy, tôi cũng chưa thấy qua những người đẹp trai như anh... Mà tôi đang hỏi về phương diện khác, hai người tuổi cũng không lớn, càng không giống như đã trải qua huấn luyện. Nhưng tôi luôn có cảm giác những người xung quanh tôi nếu đồng thời nổ súng, các anh cũng không sợ..."

"Có phải các anh chắc chắn rằng sẽ vẫn có thể thu thập tôi - một người phụ nữ yếu đuối, ngay cả khi rất nhiều người đang nổ súng cùng một lúc?"

Khuôn mặt cô ta đang cười híp mắt, giống như rất tò mò.

"Tôi không chắc chắn lắm."

Bích Hổ cũng híp mắt cười, thành thật trả lời: "Nhiều nhất thì cũng chỉ dám chắc một nửa, còn phải dưới tình huống ở gần với cô."

Sau đó, gã ta liếc nhìn nhà kho và nói, "Nhưng nếu đó là tiểu đội trưởng của chúng tôi thì..."

Dường như suy nghĩ một cách nghiêm túc, nói, "Có lẽ không chỉ thu thập cô, mà có khả năng thu thập tất cả mọi người."

“Ừ?”

Mắt Rắn Chúa chớp chớp, trong mắt có chút lóe lên.

"Rắn Chúa có lẽ cũng nhìn ra..."

Bích Hổ thấp giọng cười nhẹ: "Cậu ấy rất biết đạo lý, nhưng cô không thể cùng cậu ấy vô lý được..."

Rắn Chúa trầm ngâm gật đầu.

Con mèo trong tay cô ta nheo mắt và trông giống như đang ngủ say.

Lúc này, bên cạnh có người bước tới nói: "Hỏi được rồi, Hắc Tam đã lấy một viên gạch vàng của người mặc quần đỏ, sau đó giống như bị điên vậy, giúp hắn ta mua một số người với giá rẻ nhất, lại giúp giải vây cho những người đó, còn giúp hắn để ý động tĩnh xung quanh... Cho tới bây giờ, hắn vẫn nói là đã gặp được tình yêu đích thực, cũng không cảm thấy có cái gì bất thường."

Rắn chúa phất phất tay, nói: "Đã lén lút nhận được lợi riêng, vậy thì đáng đời bị trúng chiêu."

"Giam lại đi!"

Nói xong, lại nhìn về Bích Hổ, cười ôn hoà: "Thủ đoạn của những người này khá đáng sợ, nhưng hai người các anh rõ ràng là lợi hại hơn, ung dung là bắt được. Những người giống như các anh ở Thành Thanh Cảng nhất định rất được coi trọng đặc biệt đúng không?"

Bích Hổ từ từ thở ra một luồng khói lớn, rõ ràng là đã hít một hơi thuốc lá.

Sau đó, vẻ mặt gã như cười như không nhìn Rắn Chúa, nói: "Còn không phải sao, chúng tôi cũng có đặc quyền ở Thanh Cảng."

Đôi mắt Rắn Chúa trở nên có chút ý đùa, giống như vô ý nói: "Ôi chao, là thế nào vậy, tôi muốn nghe..."

Bích Hổ liếc nhìn Rắn Chúa từ trên xuống dưới, và nụ cười bắt đầu thay đổi: "Giả dụ như, việc chăm sóc việc kinh doanh của tiểu tỷ tỷ không vi phạm pháp luật?"

Rắn Chúa mất một lúc phản ứng mới hiểu được ý của gã nói.

Cả người có chút sững sờ, khó hiểu nhìn Bích Hổ nói: "Chỉ vậy thôi?"

"Đó chỉ là một trong những lý do."

Thực ra Bích Hổ biết Rắn Chúa đang thăm dò về điều gì, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, nhẹ nhàng đáp:

"Có một lý do quan trọng hơn là chúng tôi thích ở trong thành."

"Ở đó có thể đi học, có thể đi làm và có thể đi chợ sau khi tan làm."

"Khi tôi muốn làm việc thì sẽ nhận những công việc thú vị, còn khi tôi không muốn làm thì sẽ nằm ở nhà cả một ngày..."

"Không cần ngày nào cũng phải căng mình như gà chọi ..."

"Điều quan trọng nhất là các tiểu tỷ tỷ sẽ không mặc váy ngắn ra đường chỉ vì họ sợ..."

"Rắn Chúa..."

Nói tới đây, gã quay đầu lại cười nói: "Các cô ở đây rất náo nhiệt, nhưng chỉ có một điểm không tốt..."

Đôi mắt mở to đón gió mát xung quanh mình, mang theo súng, nước mũi chảy dài đến khóe miệng và không quan tâm đến ai.

Chậm rãi nói: "Có quá điên một chút..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận