Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1635: Con kiến đẩy gỗ (2)

“Thế nhưng…”

Bỗng nhiên ông ta lại hơi xúc động, giống như đang khẩn cầu mà nói: “Tôi đồng ý gánh chịu tất cả cái giá phải trả cho chuyện này, thế nhưng…”

“Người nhà của tôi…”

“Không cần dùng những lý lẽ kia để yêu cầu chúng tôi, cũng không cần bày ra vẻ tội nghiệp như thế này.”

Trần Tinh thiếu kiên nhẫn, đứng lên: “Thanh Cảng có quy định của Thanh Cảng, chúng tôi cũng sẽ không làm trái quy định như ông. Cho nên, người nhà của ông chúng tôi sẽ đi điều tra rõ ràng, nếu đúng là không tham dự vào chuyện này thì sẽ không có ai động đến bọn họ, nhưng đặc thù đãi ngộ của nhân tài cấp tám của thành Thanh Cảng sẽ bị tước lại, tài sản thì bị tịch thu hành chính, gia đình cũng sẽ bị chuyển đến khu vực thành vệ để sinh sống.”

“Mặc khác, nếu như ông thực sự lo lắng cho bọn họ thì cũng không cần nói cho chúng tôi.”

“Ông nên cầu bọn họ có đủ thông minh, không nên ôm dã tâm không cần thiết cùng với mộng tưởng báo thù, nếu không bọn họ xác thực rất thảm.”

“Mà nhìn từ góc độ này xem ra, ông hẳn nên cảm ơn tôi.”

“Dù sao thì tôi cũng vừa giết cái đứa cháu không hiểu chuyện nhất của ông, giúp gia đình ông diệt trừ một tai họa.”

Tống tiên sinh đã thua trận triệt để.

Ông ta sa sút tinh thần một lúc lâu, chỉ có thể yên lặng gật đầu, sau đó để mặc cho Trần Tinh đưa người tới, còng lên cổ tay của ông ta.

Cuối cùng, lúc ông ta bị đưa đi, lúc đi qua gia đình, vẫn lặng lẽ nói vài câu.

Không biết ông ta nói cái gì, chỉ biết sau khi ông ta đi, vẻ mặt của mấy người trong gia đình ông ta đều xám như tro tàn.

“Cái này, nhường cấp trên của anh vào xe trước.”

Lúc lại bước lên xe jeep, Số Ba và Số Năm vẫn luôn mang vẻ mặt kiêu căng, không coi ai ra gì lúc ban đầu thế mà như biến thành người khác, kéo Lục Tân là người đang muốn vào xe đầu tiên lại, quay lại nhìn Trần Tinh gật đầu, gương mặt nhiệt tình, dáng vẻ thân cận.

“A?”

Trần Tinh cũng có chút cảm thấy ngoài ý muốn, thầm nghĩ mấy người bạn học này của đơn binh biến hóa thật lớn.

Vừa nãy vẫn là bộ dáng không thèm để ý đến mình…

“Bọn họ đang làm sao vậy?”

Ngay cả Lục Tân cũng có chút không hiểu, nhưng vẫn để cho Trần Tinh lên xe trước, rồi sau đó im lặng suy nghĩ.

“Tiểu thư Trần đúng không?”

Lúc xe jeep bắt đầu lăn bánh ra ngoài, Số Ba im lặng một lát, sau đó có chút không nhịn được, dáng vẻ cứng đờ chào hỏi Trần Tinh: “Tôi họ Chu, bây giờ đang công tác ở văn phòng hành chính của thành phố vệ tinh, là bạn của số Chín…đơn binh. Mấy lời vừa nãy của cô tôi cực kỳ tán đồng, đồng thời, tôi cũng có chút tò mò, mấy lời cô nói với cái người họ Tống kia, cô không quan tâm hay sao?”

“Chào anh.”

Trần Tinh cùng hắn ta bắt tay, cau mày nói: “Tôi cảm thấy không có gì tốt mà phải quan tâm cả.”

“Ông ta phạm tội, trái với luật pháp của Thanh Cảng, tôi đến để bắt ông ta, thẩm vấn ông ta chứ không phải đến để đồng tình với ông ta.”

Con mắt Số Ba hơi sáng lên, tán thưởng mãi không thôi.

“Tôi cũng có vấn đề…”

Số Năm ngồi ở bên cạnh không nhịn được hỏi: “Hình như ông ta nói cũng có chút đúng, chả lẽ cô không hoang mang mờ mịt à?’

“Chả lẽ không giống ông ta nói, không biết phải làm sao cho đúng, không có cảm giác khủng hoảng?”

“Chẳng qua là tôi đang nỗ lực làm việc mà thôi.”

Trần Tinh nhìn về Số Năm gật đầu, sau khi chào hỏi xong, nói: “Thời gian cấp bách, nhiều việc cần làm, làm sao tôi có thời gian lãng phí?”

“Như vậy, vạn nhất ông ta nói đúng thì sao?’

Số Năm nắm chặt mốc kia, hỏi lại một câu: “Vạn nhất, việc chúng ta đang làm làm tăng tốc độ hủy diệt thế giới thì sao?’

“Vậy thì hủy diệt thôi.”

Trần Tinh đối với vấn đề này, thái độ cũng lạnh nhạt, nói: “Tôi sẽ làm việc mà bản thân tôi cho rằng chính xác nhất.”

“Cho dù có là một con kiến đang đẩy một khúc gỗ đi ngược lại dòng lũ.”

“Nếu như tôi đúng, tự nhiên sẽ có rất nhiều con kiến khác đến giúp tôi đẩy khúc gỗ này.”

“Nếu như tôi sai, tôi sẽ bị khúc gỗ kia đè chết, đó cũng là một kết quả mà tôi phải nhận.”

“Ít nhất thì, tôi chắc chắn tôi kiên định và nỗ lực.”

Nghe Trần Tinh nói, ngay cả Lục Tân, đám người cô nhi viện như Số Ba, Số Năm, Số Mười Bốn, ngoại trừ em gái và Tiểu Thập Cửu còn đang thất thần không hiểu những lời này thì những người khác đều mơ hồ cảm thấy có một cảm giác xúc động nào đó, thậm chí là kích động.

Mà không chênh lệch lắm, cũng tại lúc này, bên trong văn phòng của giáo sư Bạch ở Đặc Thanh Bộ, tất cả mọi người đều đang chật vật lựa chọn.

Việc liên quan đến vận mệnh Thanh Cảng, cũng liên quan đến đối thủ thần bí và điên cuồng nhất, không biết…

Đủ loại yếu tố này làm cho mọi người rất khó đưa ra quyết định.

Mãi cho đến một lúc lâu sau, ánh mắt của một vị tiên sinh trong màn hình dần trở nên sắc bén.

“Đáng sợ nhất là hoang mang mờ mịt, không phải sao?’

Trên mặt ông ta dần dần lộ ra nụ cười lạnh: “Đối mặt với thế giới như vậy, đối mặt với vô số điên cuồng và nguy hiểm.”

“Lại ở trong một góc co ro chờ chúng nó tìm đến cửa, hay là nghênh đón bọn chúng?”

“Chẳng lẽ vấn đề này còn phải thảo luận?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận