Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1404: Đội nhỏ nghiên cứu đời thứ nhất (1)

Người cầm kiếm sụp đổ, ánh mắt trên bầu trời cũng đã biến mất một con.

Giống như có động đất trên phương diện tinh thần, trong nháy mắt rung động toàn bộ Thanh Cảng, động tới tất cả trái tim mọi người.

Toàn bộ Thanh Cảng với phạm vi Thanh Cảng xung quanh, tất cả mọi người đều cảm nhận được nỗi sợ hãi trước đó chưa từng có.

Rõ ràng xung quanh không có gì cả, nhưng lại có cảm giác to lớn kinh khủng bao trùm lên người mình. Giống như đang giữa hè bỗng nhiên tiến vào mùa đông, giống như đột ngột tỉnh lại từ trong ác mộng giữa đêm, phát hiện mồ hôi chảy khắp cơ thể mình.

Khủng hoảng không ngừng xuất hiện trong trái tim, nhưng gió đêm chậm rãi lại khiến cho người khác có cảm giác thư thái ung dung.

“Xoạt!”

Cô Tiểu Lộc đang nằm trên ghế sa lông bỗng chợt mở mắt.

Cô quay đầu thấy số tám đang đứng bên cửa sổ, biểu cảm đờ đẫn nhìn về phía cánh đồng hoang.

Anh ta cúi đầu, giống như đang thút thít.

“Anh sao vậy?”

Cô Tiểu Lộc nhìn về số tám, tò mò hỏi, trong giọng nói đã không còn cảm xúc áy náy và né tránh trước đó.

“Tôi…”

Số tám nhỏ giọng mở miệng, một lát sau mới nhẹ nhàng trả lời: “Tôi không tìm được trái tim mình.”

“Nhưng tôi không biết đây là mỏi mệt, hay là có được tự do.”

Cư dân bên trong thành phố Thanh Cảng, có người nấp dưới tầng hầm, có người núp dưới gầm giường trong nhà.

Bọn họ không biết Thanh Cảng vừa mới trải qua chiến tranh gì, thậm chí đến bây giờ cũng không biết đến sự tồn tại của ô nhiễm tinh thần.

Nhưng vừa mới giây phút kia, bọn họ bỗng nhiên xuất hiện cảm giác tinh thần bị rung động mãnh liệt.

Giống như bị người khác đẩy một cái.

Trạng thái mơ màng buồn ngủ, trong giây lát đó, đã khôi phục được cảm giác tỉnh táo.

Cúi đầu nhìn chỉ có thể thấy được trên cánh tay đang nổi đầy da gà da vịt.

“Trời lạnh rồi sao?”

Suy nghĩ trong lòng bọn họ, một lát nữa phải đi ra ngoài mua thức ăn, mua thêm vài bộ quần áo.

“Ha ha.”

Trong thành phố vệ tinh số hai, Bích Hổ ngồi trong chỗ che chở an toàn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy dò, khi gã ta thấy trên máy dò bỗng xuất hiện một con số đang không ngừng tăng vọt, cùng với hỗn loạn trong thời gian cực ngắn lại nhanh chóng hạ xuống, nhất thời hưng phấn, vỗ đen đét lên bắp đùi.

Gã ta vọt về phía lão Cao, cười nói: “Tao cũng biết, tao cũng biết, chỉ cần lăn lộn đi theo đội trưởng, không có nhiệm vụ gì là không giải quyết được.”

“Chúng ta làm nhiệm vụ gì vậy?”

Hùng Hài Tử nhìn chằm chằm máy vi tính xách tay, ở bên cạnh lười biếng gập máy tính lại, bên trong đang vang lên âm thanh “KO”

“Dọn dẹp ô nhiễm cấp S tòa án Ngọ Dạ đó.”

Bích Hổ nói: “Mới vừa rồi chúng ta vừa giải quyết một vụ ô nhiễm cấp thế giới dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Đơn Binh đó.”

Hùng Hài Tử cũng bối rối: “Nhưng thậm chí chúng ta còn không ra khỏi thành phố.”

Bích Hổ nghiêm túc nhìn thằng bé một cái, nói: “Không, chẳng qua là công việc chúng ta được chia cho nhau không giống nhau mà thôi.”

“Nhìn thì giống như chúng ta không làm được điều gì, nhưng trong thực tế chúng ta đã làm được rất nhiều.”

“Dĩ nhiên chuyện này còn cần một chút xíu nữa mới có thể kết thúc được.”

Hùng Hài Tử ngây người hồi lâu, hai mắt dần sáng lên, vội vàng đến gần Bích Hổ: “Anh Hổ, anh kể em nghe với…”

Trên nóc tòa cao ốc chưa xây xong, bên trong Thanh Cảng.

Oa Oa ngồi trên bờ tường, hai tay chống cằm, những sợi xích màu trắng bên người như ẩn như hiện, nhẹ nhàng lay động.

Cô cảm nhận được sự thay đổi ngoại thành, có chút hơi tò mò.

Vươn cổ nhìn dài hơn một chút, Lục Tân vẫn chưa về, lại tiếp tục chống cằm, kiên nhẫn chờ đợi.

Trong cánh đồng hoang phía xa xa, một đám người chết vây quanh ca tụng một vị nữ vương đang cắn sô cô la. Sau đó cô ta cố gắng chống đỡ cơ thể mình, một lúc lâu sau mới khẽ gõ lên cánh cửa sổ thủy tinh phía sau buồng lái.

Đây là hành động bày tỏ “trở về.”

….

“Chiến tranh bên ngoài cánh đồng hoang chắc chắn đã kết thúc?”

Cùng lúc đó, trong thành Thanh Cảng, trong phòng chỉ huy, tất cả mọi người đều đang sốt ruột. Sau khi bắn một quả pháo lên trời, bọn họ không khỏi có chút hồi hộp, không biết là sẽ dẫn đến hậu quả không lường được như thế nào, liệu có phải là sẽ dẫn tới phản kích gì không?

Nhưng kết quả lại không có gì.

Cặp mắt trên trời kia đấy uy hiếp Thanh Cảng quá lâu.

Nhưng khi Thanh Cảng lấy được can đảm, tặng cho nó một quả pháo, lại phát hiện nó cực kỳ biết điều.

Một con mắt đã mù, con mắt còn lại cũng mờ dần.

Những con quái vật tinh thần rơi xuống từ trên trời lúc trước cũng biến mất một cách kỳ lạ.

Ngay sau đó, không xảy ra bất kỳ chuyện gì.

“Hình như chúng ta đã chiến thắng trận này?”

Bộ trưởng Trầm im lặng một lúc lâu, giọng nói nghi ngờ mới vang lên: “Uy hiếp đến từ trên trời, còn có uy hiếp từ phía cánh đồng hoang, hậu quả của những con quái vật tinh thần xâm lấn Thanh Cảng, thành phố vệ tinh số hai đã được giải quyết.”

“Chiến trường trên cánh đồng hoang tinh thần phóng xạ đang nhanh chóng biến mất, cặp mắt trên bầu trời kia cũng thay đổi….”

“Chúng ta… thắng rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận